Từ xưa đến nay chúng ta vẫn luôn được giáo huấn rằng khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất đời người. Tuy biết là vậy, nhưng vẫn có những người vì bị sân hận, tật đố sai khiến mà đi khắp nơi đặt điều thị phi, vu khống người khác. Cuối cùng không chỉ hại người mà còn khiến bản thân nhận lãnh quả báo khôn cùng…
Chúng ta thường được giáo huấn rằng khẩu nghiệp là nghiệp nặng nhất đời. (Ảnh qua tinhhoa.net)
Câu chuyện của nhân vật dưới đây là một lời cảnh tỉnh
Một người bạn cũ của cha tôi tên là Ngự Sử Phật Luân tiên sinh, kể rằng tại một gia đình giàu có nọ có một người làm thuê, vì thích nhàn rỗi không chịu làm việc nên bị gia chủ đuổi đi, từ đó mà sinh lòng căm ghét.
Người làm thuê bèn tung tin đồn thất thiệt để hãm hại chủ nhà, rằng gia đình người chủ có nhiều mối quan hệ nam nữ bất chính. Anh ta miêu tả chi tiết tình trạng loạn luân giữa cháu với thím, con dâu với bố chồng, nói một cách sống động, miêu tả rất chi tiết, cứ như là việc đó thật sự tồn tại.
Đồn thổi một thời gian, gia chủ kia cũng có nghe qua một chút, nhưng lại không có cách nào kiềm chế cái miệng của anh ta lại, lại cũng không thể cùng anh ta phân trần đúng sai. Vậy nên các nữ nhân trong gia đình người chủ chỉ còn cách dâng hương khấn cầu Thần linh nhờ giúp đỡ.
Một ngày, người làm thuê kia đang ngồi trong quán trà trò chuyện rôm rả với bạn bè của anh ta, mọi người trong phòng cũng chăm chú lắng nghe, thì bất ngờ anh ta kêu lên một tiếng “ngao” rồi gục xuống bàn mà chết.
Mọi người khám nghiệm tử thi cũng không tìm ra nguyên nhân cái chết nên đành phải báo quan phủ là chết do đờm dãi, quan phủ đến và tiến hành an táng. Do quan tài quá mỏng và chôn quá cạn nên thi thể anh ta bị một đàn chó kéo ra ngoài cắn xé, xương cốt vương vãi khắp mặt đất. Lúc đó mọi người mới hiểu ra rằng anh ta đang bị báo ứng vì đã tung tin đồn thất thiệt, vu khống phản bội chủ nhân của mình.
Bản tính Phật Luân tiên sinh rất bình dị, dễ gần và không thích nghe những điều không hay về người khác. Hễ mà đầy tớ, trai gái già trẻ trong nhà nói xấu người chủ trước đây của họ, chắc chắn ông sẽ đuổi họ đi, cũng chính là muốn giáo huấn cho người làm thuê đó một bài học kinh nghiệm.
Ông ấy từng nói với tôi rằng: “Đảng Tiến thời nhà Tống nghe người ta bình thoại về Hàn Tín (nghệ nhân kể chuyện, gọi là bình thoại), lập tức đuổi hắn đi. Có người hỏi tại sao, Đảng Tiến trả lời rằng: ‘Hắn trước mặt ta bàn luận về Hàn Tín, trước mặt Hàn Tín cũng sẽ bàn luận ta. Làm sao có thể nghe hắn được?’
Trong mấy trăm năm qua, mọi người thường cười nhạo Đảng Tiến hồ đồ, nhưng lại không biết rằng ông mới thực sự là người khôn ngoan nhất. Những người thích người khác bàn luận về “Hàn Tín” trước mặt mình lại không nghĩ tới rằng người này cũng sẽ nói về mình trước mặt “Hàn Tín”. Những người như thế mới thật sự hồ đồ!”
Người xưa có câu: “Lai thuyết thị phi giả, tiện thị thị phi nhân” (người ưa nói chuyện thị phi chính là người thị phi), thực sự là lời giáo huấn sâu sắc cho những kẻ hay đi đây đi đó mà đơm đặt thi phi.
Sưu tầm