001-234-567-8910

5th Avenue Madson, NY758, USA

Get Update on our recent Gadgets & Tabs

Recent Comments

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

Chân thành

Image result for chân thành

Hoa đẹp . . . . . . .Hoa thơm . . . Hoa vẫn tàn 
Rượu đắng . . . . Rượu cay . . . Rượu vẫn hết 
Người hứa . . . . Người thề . . . Người vẫn quên 
Trăng lên . . . . . Trăng tròn . . . Trăng lại khuyết
Tuyết rơi . . . . . .Tuyết phủ . . . Tuyết lại tan
Hoa nở . . . . . . .Hoa rơi . . . . . Hoa lại tàn
Tình đẹp . . . . . .Tình sâu . . . . Tình lại tan
Người đẹp . . . . Người xấu . . . Rồi cũng chết
Người giàu . . . Người nghèo . . Rồi cũng hết.
Tiền tài . . . . . . Địa vị . . . . . . cũng sẽ tan.
Cao Sang . . . . . . Danh Vọng . . . . . . cũng sẽ tàn.
Phấn son . . . . . . Nhan sắc . . . . . . Đâu còn mãi.
CHÂN THÀNH tồn tại với thời gian.......!


                                                             Sưu tầm

Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

Tìm lỗi của người khác, cũng tựa như đem rác về cất trong nhà…


Image result for Không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. (Ảnh: Parsd)​Cuộc đời này ngắn lắm, mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui vẻ không thể lấy lại. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những sai lầm của người khác?

Có câu chuyện kể rằng, một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.

“Tấm vải bẩn thật” – Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một loại xà phòng mới thì giặt sẽ sạch hơn”.

Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn lặng im. Thế là, vẫn những lời bình phẩm ấy cứ thốt ra từ miệng cô vợ mỗi ngày, sau khi nhìn thấy bà hàng xóm phơi đồ trong sân.

Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng: “Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ?”

Image result for Không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. (Ảnh: Parsd)​
Không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. (Ảnh: Parsd)



Người chồng đáp: “Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.

Thực ra mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều giống như cô vợ trong câu truyện kia. Chúng ta đang nhìn đời, nhìn người qua lăng kính loang lổ những vệt màu của cảm xúc, bám dày lớp bụi bặm của thành kiến và những kinh nghiệm thương đau. Chúng ta trở nên phán xét, bực dọc và bất an trước những gì mà tự mình cho là “lỗi lầm của người khác”.
Một điều dễ nhận diện là khi tâm trạng vui vẻ, chúng ta nhìn ai cũng thấy dễ chịu, gặp chuyện gì cũng dễ tha thứ. Chúng ta có thể mỉm cười trước những trò nghịch ngợm của lũ trẻ, đủ sự khoan dung và tha thứ để nhẫn nại một lời nói khó nghe, những chuyện tưởng chừng khó chấp nhận, thì chúng ta cũng dễ dàng thỏa hiệp. Những lúc ấy, dường như cả thế giới đều trở nên hòa ái, mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng.

Vậy mà, chỉ cần một chút lo lắng dâng lên trong lòng, những muộn phiền về quá khứ, nỗi sợ hãi về tương lai sẽ lập tức khiến cho cái thế giới vốn đang đẹp đẽ kia liền biến thành một chốn đầy những chuyện xấu xa, phiền phức. Khi ấy những tiếng hò hét cười đùa của lũ trẻ sẽ trở thành những âm thanh khó chịu, một lời nói không vừa ý dễ dàng khiến cho ta sân si giận hờn hoặc tổn thương, những chuyện nhỏ mà lúc bình thường không đáng bận tâm, bỗng trở thành một nỗi phiền não quá sức chịu đựng.

Kỳ thực, không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. Khi nhìn đời bằng cái tâm có vấn đề, mang đầy những cảm xúc và thành kiến tiêu cực, thì chúng ta thấy ai cũng thành sai quấy, đụng chuyện gì cũng hóa tổn thương.

Chúng ta luôn có hai xu hướng: nhìn những thứ mình thích, những người mình thương với cặp mắt kính màu hồng, và ngược lại, nhìn những việc mình không muốn, những người mình không ưa bằng chiếc kính tiêu cực màu đen.

Do thói quen phóng đại mọi ưu điểm của những người mình thích, họ trở nên quá lung linh, quá tuyệt vời trong cảm nhận của chúng ta. Mỗi lời họ nói, mỗi việc họ làm đều khiến chúng ta xem là chân lý, ngay cả lúc họ sai, chúng ta cũng khó lòng nhìn thấy và nhận ra cái sai của họ.

Ví như những cặp đôi khi mới yêu nhau, thì riêng đối với họ, đối phương luôn đẹp đẽ, dễ thương và toàn ưu điểm. Nếu chẳng may phát hiện đối phương làm chuyện không tốt, thì chúng ta vẫn thừa khả năng và đủ lý lẽ để tự huyễn hoặc bản thân rằng họ không sai.

Hẳn nhiên, chính do cặp mắt kính màu hồng đã khiến cho cách nhìn của chúng ta hóa ra lệch lạc, chúng ta không thấy được mọi người đúng với bản chất chân thực như họ vốn là vậy. Để rồi khi sự yêu thích bên trong giảm dần theo năm tháng, thì hình tượng huyễn hoặc trong lòng cũng theo đó mà sụp đổ. Chúng ta sẽ nhìn thấy ở đối phương ngày càng nhiều lỗi lầm và khuyết điểm, chúng ta trở nên hoang mang đau khổ, đến nỗi hoài nghi ngay cả chính bản thân mình.

Image result for Không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. (Ảnh: Parsd)​
Chúng ta ao ước có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha. (Ảnh: 19lou)

Điều tương tự cũng xảy ra đối với những người bị chúng ta coi thường, chỉ trích. Chúng ta xé to những sai lầm của họ, đi rêu rao những khuyết điểm mà chúng ta cho rằng thật khó chấp nhận làm sao. Rồi đến một lúc nào đó những người mà trong tâm trí ta vẫn xem như kẻ thù, lại sẵn sàng giúp đỡ và tử tế, thì liệu chúng ta có thể xem như không chút hổ thẹn với lương tâm?

Khi nói ra lỗi lầm ở người khác, chúng ta vô tình truyền sang người nghe những cảm xúc tiêu cực, bất an. Dòng tâm thức của chúng ta cũng trở nên lộn xộn, đầy những rắc rối y như câu chuyện mà mình đang kể. Theo đó, ấn tượng mà ta để lại trong lòng những người khác chỉ là những cảm giác tiêu cực, để rồi một cách rất tự nhiên, họ sẽ áp dụng đúng sự phê phán, soi xét đó trở lại cho ta.

Hai thái cực nói trên, kể cả việc phóng đại những điều mình thích và phản ứng kịch liệt với điều mình không ưa, tựu chung đều là những cách nhìn thế giới còn chưa đúng đắn. Nên chăng, chúng ta hãy dùng cặp mắt sáng suốt của trí tuệ, dùng tâm thái thiện lương để nhìn nhận cuộc đời.

Thời gian đã khiến cho chúng ta mất đi cái nhìn trong sáng về thế giới, đánh mất những rung cảm hạnh phúc trước cuộc sống vốn đầy màu nhiệm và bình an. Chúng ta không có thời gian dừng lại để lắng nghe bản thân và chăm sóc chính mình, mà cứ mải chạy rong ruổi theo những suy nghĩ đúng sai, phải quấy về cuộc đời và về người khác.

Xét cho cùng, lỗi lầm dù của ai đi chăng nữa, vốn chẳng hề ảnh hưởng đến tư cách và phẩm chất của chúng ta. Nó chắc chắn không làm cho chúng ta trở nên đẹp đẽ gì hơn khi phê phán người khác. Mà chính thái độ tiêu cực, thói quen chỉ trích mới khiến chúng ta mắc lỗi với bản thân mình và trở nên xấu đi trong mắt của mọi người.

Tìm lỗi của người khác, là tự đem rác rưởi của họ về cất trong nhà. Mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui vẻ không thể lấy lại. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, sẽ chẳng ai có khả năng và trách nghiệm níu giữ cho ta những thời khắc sinh mệnh đang vùn vụt trôi qua. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những sai lầm của người khác?

Cách mà chúng ta nhìn người khác, thực chất là đang phản ánh nội tâm của chính mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả. Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình. Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy gian trá. Tất cả những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào bên trong để nuôi dưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.

Bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn đang hằng ao ước có được “một chiếc vé đi tuổi thơ”? Đã bao lâu rồi chúng ta không thể nở một nụ cười trọn vẹn? Chúng ta ao ước có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha.

Nhưng tại ai đã làm cho chúng ta ngày càng trở nên khô cằn, nóng nảy và bất hạnh? Tại ai đã khiến chúng ta luôn cô đơn, lạc lõng ngay chính trong gia đình mình, giữa bạn bè mình và bên cạnh hàng tỷ người trên trái đất này?

Là do chúng ta cố chấp mà đeo lên những cặp kính đầy phiền não, những cặp kính sai lầm ngăn cách chúng ta với hạnh phúc hiện tiền. Chỉ cần một lúc nào đó đủ dũng cảm tháo bỏ cặp kính ấy đi, thì cuộc đời sẽ hiện ra tươi mới, thế giới sẽ là chỗ để chúng ta trải nghiệm phúc lạc đủ đầy.
Sưu tầm

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

7 điều sớm muộn cũng hủy hoại cuộc đời bạn, nhìn thấu để sống đúng nghĩa hơn


Đã bao giờ bạn cảm thấy chênh vênh trên đường đời? Đã khi nào bạn nhận ra mình từng đánh rơi những điều trân quý nhất? Có những thói quen tưởng vô hại nhưng chính là đang hủy hoại cuộc sống của bạn không chừng.
1. Không biết bản thân mình muốn gì
Résultat de recherche d'images pour "Cô đơn"Có câu: “Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng“. Không biết mình chính là một loại thất bại cay đắng nhất. Bản thân muốn gì, thích gì, cần gì đều u u minh minh, thử hỏi làm sao bạn có thể thành công? Chỉ khi có đích ngắm, bạn mới có nỗ lực phi thường, chỉ khi có vạch đích, đôi chân bạn mới được tiếp thêm sức mạnh.
Nếu trước mặt chỉ là một khoảng trống ảo mờ, sương mù giăng kín, trước không thấy đường đi, sau chẳng thấy lối lùi thì chính là người ta đang sống thừa, sống trong vô minh. Kiểu sống ấy đôi khi còn tệ hại hơn là cái chết.
2. Nghĩ quá nhiều, bi quan về tương lai
Đó lại là một cực đoan khác, trái ngược hẳn với điều số 1. Người hay lo nghĩ sẽ tích thành tâm bệnh, luôn chần chừ, không quyết đoán đối diện với vấn đề, cứ mải chờ đợi vô vọng một điều gì đó. Khi người khác đang tiến về phía trước thì họ vẫn tần ngần ngồi nghỉ giữa con đường, mơ tưởng những thứ hão huyền nhưng không bao giờ ra tay hành động. Họ thấy đoạn đường phía trước thật xa nhưng không đủ dũng khí bước đi. Đó hoàn toàn là một sự thất bại.




Résultat de recherche d'images pour "Cô đơn "
Người hay lo nghĩ sẽ tích thành tâm bệnh. Ảnh dẫn theo guu.vn

3. Không kiên trì theo đuổi một mục tiêu
Nếu bạn chuyên tâm đào giếng ở một cái lỗ, có thể một ngày nào đó mạch nước sẽ trào lên. Nhưng nếu chỗ nào bạn cũng đặt lưỡi khoan của mình, đào tới đào lui lỗ này, chốc chốc lại chạy sang dò lỗ khác, thì khẳng định cả đời cũng không đào được cái giếng nào. Kiên trì là phẩm chất hàng đầu của những người thành công.
Nếu chưa đủ tự tin vào chính mình, hãy thử cố một lần. Ông bà ta chẳng dạy: “Cần cù bù thông minh” đó sao? Ở đây không phải nói là bạn không nỗ lực mà là nói bạn nỗ lực chưa đủ hoặc giả luôn nghĩ mình sẽ không thể thành công, lựa chọn buông xuôi.
4. Không chịu nổi sự cô đơn
Trên thế giới này, chẳng ai là có thể kề vai sát cánh với bạn cả đời, bao gồm cả cha mẹ, càng không thể nói tới bạn bè hoặc người yêu. Vậy nên bạn phải biết cách dựa vào chính mình, tự lực cánh sinh. Chỉ khi làm được điều đó, người ta mới dần dần trưởng thành trong gian khổ, bước đi những bước vững chắc trong đời.
Cô đơn chính là một làn gió, gió thổi đến rồi lại bay đi. Muộn phiền cũng như trăng rằm, sáng rồi lại tối, mọc rồi lại lặn. Đừng để những thứ tình cảm u buồn quấn chặt lấy bước chân, hãy ngẩng mặt lên, bầu trời tinh tú hãy còn ở trên đầu bạn.




Résultat de recherche d'images pour "Cô đơn"
Cô đơn chính là một làn gió, gió thổi đến rồi lại bay đi. Ảnh dẫn theo pinterest.com

5. Không dám vượt khỏi ranh giới của chính mình
Với loại tính cách này, đôi khi cơ hội bày ngay trước mắt nhưng bạn cũng không dám quyết đoán ngay, lại luôn cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn và cuối cùng để tuột mất cơ hội. Bạn hãy nhớ, trên thế gian này không có việc gì là tiến thoái song toàn cả, cuộc sống chỉ có thể cho bạn một lựa chọn. Chỉ khi nào thực sự quyết định ra tay thực hiện, bạn mới có được tất cả.
Hãy phá bỏ ranh giới vô hình đang ước thúc, trói chặt khả năng của chính mình. Hãy để tâm hồn, trí huệ của mình khai mở và bạn sẽ thấy được rất nhiều cảnh tượng diệu kỳ. 
6. Chìm đắm trong quá khứ, hối hận chuyện đã qua
Ngày hôm qua là một giấc mơ màng. Bởi cả một đời người kia cũng chỉ là “nhân sinh như mộng” mà thôi. Hà cớ gì phải sa vào những nỗi buồn, những sợi dây trói vô hình do chính tay mình tạo nên? Chuyện đã qua cũng đã qua, ngày chưa tới hãy còn phía trước. Hối hận chỉ làm lãng phí thời gian của bạn, tăng thêm đau khổ, hủy hoại tâm can mà thôi.
7. Luôn trốn tránh đối diện với vấn đề
Chưa bao giờ trốn tránh là biện pháp có thể giải quyết được vấn đề. Đối diện với sự thực, giải quyết nó, chấp nhận những đau đớn có thể xảy đến mới là cách lựa chọn đúng đắn nhất.




Résultat de recherche d'images pour "Cô đơn"
Chưa bao giờ trốn tránh là biện pháp có thể giải quyết được vấn đề. Ảnh dẫn theo pinterest.com

***
Đường đi vốn không khó, chỉ tại người ta cảm thấy sợ mà thôi. Bất hạnh cũng không đáng sợ, chỉ vì người ta không nhìn thấy được đủ những hạnh phúc xung quanh. Cô đơn cũng chẳng có gì to tát, chỉ vì người ta quên rằng mình vẫn còn rất nhiều người đáng trân quý ở bên. Cuộc đời là tự mình quyết định, con đường cũng là tự mình bước đi, hãy sống thật vẹn tròn, bước đi thật vững chãi.
Như thế gọi là:
Xuôi ngược trên đời chẳng ngày vui
Tâm phiền không dứt luống ngậm ngùi
Đường dài ngao ngán thân còm cõi
Trăm năm chớp mắt ảo mộng thôi
Sưu tầm

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Đời người rốt cuộc nên theo đuổi địa vị hay sự bình an?

Cuộc đời vốn ngắn ngủi, nhưng con người sống lại có quá nhiều sự mong cầu. Giữa tiền tài, danh vọng và sự bình yên, rốt cuộc đâu mới là đích đến?


Résultat de recherche d'images pour "Đời người ngắn ngủi, đừng để hao phí cả đời người rồi quay đầu nhìn lại mà hối tiếc khôn thấu. (Ảnh: PxHere)"
Đời người ngắn ngủi, đừng để hao phí cả đời người rồi quay đầu nhìn lại mà hối tiếc khôn thấu. (Ảnh: PxHere)
Rốt cuộc cả đời người là truy cầu điều gì? Rất nhiều thời điểm chúng ta vì một mục tiêu hay một địa vị cao sang nào đó mà dốc hết toàn tâm toàn lực, thậm chí có thể đánh mất cả tuổi thanh xuân, đánh đổi rất nhiều thứ quý giá để đạt được.
Nhưng khi đã đạt được mục tiêu rồi, quay đầu nhìn lại xem một chút, rất nhiều người sẽ lại tự hỏi: “Có đáng giá không?”
Đời người ngắn ngủi, đừng để hao phí cả đời người rồi quay đầu nhìn lại mà hối tiếc khôn thấu.
Hãy cùng xem 2 câu chuyện sau:
Một ngày nọ, một đoàn xiếc thú đến một thị trấn nhỏ, xa xôi để biểu diễn. Để phục vụ cho buổi biểu diễn, đoàn xiếc đã tuyển chọn một số công nhân thời vụ của địa phương với một số đãi ngộ tương đối hấp dẫn.
Nếu ai làm việc 3 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi xem biểu diễn cách xa sân khấu, nếu làm việc được đủ 6 tiếng thì sẽ được tặng một vé ngồi ở gần sân khấu hơn, còn nếu làm việc chăm chỉ cả ngày thì sẽ được tặng vé xem ở vị trí đẹp nhất, tốt nhất và trung tâm nhất.
Có hai anh em nghèo nhà nọ vì để giành được vé xem ở vị trí đẹp nhất đã nguyện ý làm việc cả ngày cho đoàn xiếc. Ngay khi bắt đầu, họ đã chịu khó làm việc một cách vất vả.
Từ lúc mặt trời mọc là họ bắt đầu làm việc không nghỉ một giây phút nào, thậm chí buổi trưa họ chỉ ăn một chiếc bánh mỳ. Đến buổi chiều hôm ấy, cả hai anh em họ đều đã thấm mệt, nhưng nghĩ đến tấm vé tốt nhất, chỗ ngồi đẹp nhất họ lại nguyện ý tiếp tục cố gắng.
Đến buổi tối, sau một ngày làm việc vất vả, hai anh em cũng hoàn thành được mục tiêu của mình, giành được tấm vé tốt nhất. Hai anh em háo hức ngồi vào hàng ghế trung tâm để xem xiếc với hai bàn tay phồng rộp và mệt mỏi. Chỉ một lúc sau khi buổi biểu diễn xiếc bắt đầu, trong khi những người khác vỗ tay reo hò thưởng thức các tiết mục thì hai anh em họ lại chìm vào giấc ngủ ngay trên hàng ghế đẹp nhất ấy…
Résultat de recherche d'images pour "Đời người ngắn ngủi, đừng để hao phí cả đời người rồi quay đầu nhìn lại mà hối tiếc khôn thấu. (Ảnh: PxHere)"

Có một người phụ nữ trung niên ở thành phố nọ, xét về bằng cấp hay năng lực thì cô đều được đánh giá là vô cùng xuất sắc. Chưa đầy 30 tuổi, cô được tín nhiệm và trọng dụng ở nơi công tác. Nhưng con đường thăng quan tiến chức của cô sau đó lại rất gian nan, gập ghềnh.
Đã nhiều lần cô chứng kiến cảnh một người mà ai cũng nói là có năng lực kém hơn cô, nhưng cuối cùng lại lên chức cao hơn. Những lần ấy, không chỉ bản thân thất vọng mà lời bàn luận của mọi người cũng khiến cô thống khổ, chán nản vô cùng. Người bạn thân thiết đã khuyên bảo cô rằng: “Công danh lợi lộc chỉ là nhất thời, không cần quá để ý làm gì!”.
Sau lần thất bại đó không lâu, cô lại kể với người bạn của mình rằng đang chuẩn bị tham gia tranh cử làm cán bộ ở đơn vị. Người bạn của cô khuyên rằng: ”Những thứ như công danh, nếu trong mệnh đã có thì sẽ có, còn như trong mệnh vốn đã không có thì đừng cưỡng cầu. Hãy để tâm thái được bình thản, cố gắng làm việc thật tốt là được rồi, ngàn lần đừng nên cố chấp vào nó”.
Kết quả lại như những lần trước, cô vẫn thất bại trước những người được cho là có năng lực không bằng mình. Cô đau khổ tuyệt vọng vô cùng. Hơn 40 tuổi mà tóc cô đã bạc, so với những người bạn cùng tuổi kia thì cô già nua hơn rất nhiều. Nhìn cô bạn gái uống say trong nỗi thất vọng, người bạn thân thở dài thầm nghĩ: “Nếu như cô ấy buông bỏ được cái tâm kia thì mười mấy năm qua đâu phải sống trong thống khổ như vậy?”.
Trên đời này, hỏi có bao nhiêu người có thể sống trong danh, lợi mà thực sự thoải mái, vui vẻ đây? Có bao nhiêu người có thể ở trước mặt danh, lợi mà thoải mái buông bỏ đây?
Đọc qua câu chuyện, ngẫm lại mới thấy, chẳng phải rất giống với cuộc đời của nhiều người trong chúng ta sao?
Thế giới này thực sự có những điều rất hay, tuyệt diệu giống như màn biểu diễn xiếc kia vậy. Mỗi người chúng ta lại đều hy vọng mình có được chỗ ngồi trước nhất, trung tâm nhất và tốt nhất để thưởng thức màn biểu diễn ấy.
Kỳ thực, chúng ta vẫn luôn tiếp nhận những sự thúc giục như vậy mà tự nhủ bản thân phải cố gắng, cố gắng để giành được chỗ tốt nhất.
Và khi ấy, chúng ta lại “liều mạng” làm, làm đến mức thân thể mệt mỏi, suy sụp. Đến khi đạt được mục tiêu rồi thì chúng ta lại phát hiện ra rằng, tai đã nghễnh ngãng, mắt đã mờ dần và bách bệnh quấn lấy quanh thân, kết quả là không còn sức lực để thưởng thức những điều tuyệt diệu ấy nữa.
Hãy ngẫm nghĩ xem, nếu là bạn, bạn sẽ lựa chọn cách cố gắng vừa với sức của mình và sau đó thưởng thức buổi biểu diễn, hay là sẽ lựa chọn cách “liều mình” cố gắng để được vị trí tốt nhất, rồi đến khi buổi biểu diễn bắt đầu thì chìm vào giấc ngủ?
Xung quanh chúng ta, vẫn có biết bao người dành cả đời để theo đuổi sự nghiệp hoàn mỹ, theo đuổi những điều lớn lao, nhưng khi đạt được rồi mới nhận ra đó vẫn chưa phải là ý nghĩa thật sự của cuộc sống nhưng đã tiêu tốn cả một đời cho nó, lúc đó mới chua xót tự hỏi: “Có đáng giá không?”
Suy cho cùng, cả đời người là nên theo đuổi ‘những điều tuyệt mỹ’ hay sự bình an, yên ổn? Kỳ thực, cũng không có một câu trả lời chuẩn xác, bởi vì ai cũng không dám chắc kết quả của quá trình theo đuổi điều tuyệt mỹ hay sự bình an mới là tốt nhất cho bản thân mình.
Nhưng chúng ta có thể dựa vào kinh nghiệm của người khác để tìm ra con đường cho bản thân, tránh đi vào vết xe đổ.
Mục đích của đời người, không phải chỉ là vì được “ngồi ở chỗ tốt nhất” mà liều mạng, mà là sau khi tận tâm làm một điều gì đó thì có thể vui mừng thưởng thức, biết đủ là được rồi!
Nếu như có một ngày, bạn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không chịu nổi gánh nặng nữa thì bạn nên dừng lại, cân nhắc một chút và tìm cho mình một vị trí phù hợp trong cuộc đời!
Sưu tầm

Disqus Shortname

Ads Inside Post

Comments system

Hey, we've just launched a new custom color Blogger template. You'll like it - https://t.co/quGl87I2PZ
Join Our Newsletter