001-234-567-8910

5th Avenue Madson, NY758, USA

Get Update on our recent Gadgets & Tabs

Recent Comments

Thứ Ba, 27 tháng 4, 2021

Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua

 Có câu thơ: “Gửi thân phù du ở trong trời đất”, cho thấy đời người ngắn ngủi, chúng ta cần phải quý trọng sinh mệnh. Mặc dù chúng ta không cách nào nắm giữ được chiều dài sinh mệnh, nhưng chúng ta có thể điều khiển tâm tính của mình, cố gắng làm cho con đường đi của bản thân rộng mở hơn.

Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua.1
Một đóa hoa héo tàn không làm mất cả mùa xuân, mặc dù gặp phải thất bại cũng không được bỏ phế cả cuộc sống. (Ảnh: Pinterest)

Có câu nói rằng: “Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua”. Luôn mang tâm tình tốt là điều quan trọng nhất.

Một đóa hoa héo tàn không làm mất cả mùa xuân, mặc dù gặp phải thất bại cũng không được bỏ phế cả cuộc sống. Con người sống cả đời, đều là quá trình từ non nớt đến chín chắn, từ ngây thơ đến biết nhìn sâu xa; cả sinh mệnh, chính là một sự tu hành.

Kiểm soát tốt tâm tình, cuộc sống mới có thể luôn tốt lành

Tâm tình không phải toàn bộ cuộc sống, lại có thể chi phối toàn bộ cuộc sống. Tâm tình tốt, việc gì cũng tốt, tâm tình không tốt, hết thảy đều rối loạn.

Chúng ta thường không phải thất bại bởi người khác, mà là tâm tình không tốt làm hạ thấp hình tượng và năng lực của mình, làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình, do đó thua là bởi chính mình. Kiểm soát tốt tâm tình, cuộc sống mới có thể luôn tốt lành. Tâm thái tốt nhào nặn nên tâm tình tốt, tâm tình tốt tạo nên phiên bản xuất sắc nhất của con người bạn.

Bị ngã rồi, đừng khóc, lại đứng lên, cười một cái, vỗ vỗ bụi bặm, lại tiếp tục chạy. Nhìn thẳng vào từng thất bại, thích ứng với từng bấp bênh trong cuộc sống, rút ra bài học sau mỗi lần thất bại, lợi dụng những hoàn cảnh khó khăn để trở nên lớn mạnh. Cố gắng cho mình một tâm tình tốt đẹp nhất, cân bằng hơi thở của mình, không nóng lòng đạt được thành công, dù có ngã lần nữa đau hơn nữa cũng có thể khiến ngày mai trở nên tốt đẹp hơn.

Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua.2
Tâm tình không phải toàn bộ cuộc sống, lại có thể chi phối toàn bộ cuộc sống. Tâm tình tốt, việc gì cũng tốt, tâm tình không tốt, hết thảy đều rối loạn. (Ảnh: Reconews)

Hầu hết chúng ta đều hy vọng nhận được những điều tốt đẹp từ người khác. Lúc đầu thì vô cùng cảm kích, nhưng lâu dần lại trở nên quen. Quen với việc luôn được đối xử tốt, còn cho đó là chuyện đương nhiên. Nếu có một ngày không còn tốt với bạn nữa, bạn liền cảm thấy oán hận. Thật ra, không phải là người ta không còn tốt nữa, mà là chúng ta trở nên đòi hỏi quá nhiều. Quen có được, liền quên mất cảm ơn.

Nhân sinh vô hoàn mỹ, lúc khúc khuỷu cũng có phần tươi đẹp

Nhân sinh luôn là suy tư, nhìn nhận toàn diện từ trong những mất mát. Nếu như nhân sinh không có thăng trầm, không có đau buồn khổ não, vậy thì nó chỉ là những ngày trống rỗng, một hồi ảm đạm.

Sự rực rỡ của mùa hoa, sự buồn tẻ của mùa mưa, theo thời gian dần quên lãng, lắng đọng trong lòng, một nửa tìm kiếm những điều tốt đẹp, một nửa tiếp nhận những gì không vẹn toàn. Đã từng không chịu được, không quen nhìn, bây giờ chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng. Trưởng thành, không phải là nhìn thấu, mà là coi nhẹ.

So với oán giận thế giới, không bằng thay đổi chính mình. Chăm sóc tâm hồn của mình, làm tốt việc của mình chính là điều mạnh mẽ nhất. Nhân sinh không hoàn mỹ, lúc khúc khuỷu cũng có phần tươi đẹp.

Cuộc đời vốn không khổ, khổ ở dục vọng; lòng người vốn không mệt, mệt ở tranh đua..3
Đừng quá luyến tiếc những gì đã mất đi, buông bỏ cũng là một loại sở hữu. (Ảnh: Wtour)

Đừng quá luyến tiếc những gì đã mất đi, buông bỏ cũng là một loại sở hữu; đừng mãi hâm mộ người khác, hãy tin tưởng rằng phong cảnh thuộc về mình sẽ nằm ở một ngã rẽ khác.

Người có thể chịu được hiu quạnh, nhất định là một người có tư tưởng;

Người có thể chịu được cô độc, nhất định là một người có lý tưởng;

Người gặp khó khăn có thể vượt qua được, nhất định là một người có ý chí;

Người gặp chuyện xử sự bình tĩnh, nhất định là một người trầm ổn;

Người thường nở nụ cười, nhất định là một người khôn khéo; người nhìn thấu chuyện thiên hạ, nhất định là một người có trí tuệ.

Cả đời vừa đi vừa nghỉ, bạn phải trải qua quanh co khúc khuỷu, có thể đi qua sông núi gian khổ, chịu đựng ấm lạnh trần thế, cũng có thể coi nhẹ được mất của sinh mệnh.

Trong đời có do dự có ly biệt, có bỏ lỡ có tổn thương, có ngăn trở có bất đắc dĩ. Nhưng chỉ cần giữ tâm tính thiện lương tốt lành, luôn sẽ có hạnh phúc chờ đợi bạn, luôn có những điều ấm áp đến với bạn, luôn có một phong cảnh vì bạn mà xinh đẹp.

Một ngày nào đó thời gian sẽ nói cho ta biết, có “được” tất có “mất”, mỗi ngày đều sống lương thiện, biết ơn trời đất, chắc chắn thu hoạch sẽ tràn đầy.

Sưu tầm

Cảnh giới trí tuệ: Núi cao không lời, nước sâu không có sóng

 Người sống nơi thế gian, tâm trí cần thoáng đạt một chút, được – mất xem nhẹ một chút, mục tiêu giảm xuống một chút, tâm danh lợi ít đi một chút, cân nhắc suy nghĩ vì người khác nhiều hơn một chút. Đây chính là cảnh giới của trí tuệ.

Cảnh giới trí tuệ: Núi cao không lời, nước sâu không có sóng
Cao sơn không lời, nước sâu không có sóng. Người có cảnh giới cao thì tâm tĩnh, sống không dài dòng, chấp nhặt và không gợn sóng lăn tăn. (Ảnh: 123RF) 

Lòng tham là thứ đáng sợ nhất, không những chỉ phá hủy, hủy hoại đi những thứ hữu hình, mà còn có thể làm đảo loạn thế giới nội tâm của bạn, khi đứng trước tâm tham lam còn khiến lòng tự tôn cùng những nguyên tắc bạn tuân thủ đều có thể sụp đổ.

Ngu si cùng cố chấp, oán cùng hận, sẽ chỉ làm cho tâm trí quay cuồng, khiến người bất an. Buông xuống những “có – không”, “đúng – sai”, tâm trí mới có thể thông suốt, nhẹ nhõm tự nhiên và đẩy xa tâm vô minh ngu si. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có một niệm, một khi phiền não buông xuống liền sẽ hóa thành tâm bồ đề, suy nghĩ một khi đã chuyển biến tâm tình liền trở thành bầu trời quang tạnh.

Người biết đủ thường vui, là một cảnh giới cao đẹp của sinh mệnh, sống trên thế giới này, người cùng người trong thế gian mỗi ngày đều tồn tại rất nhiều cám dỗ mê hoặc, mọi thứ chúng ta nhất định phải lần lượt tuần tự mà dần dần tiến lên, lượng sức mà làm, tất cả mọi sự nắm bắt có độ, sống có chừng có mực.

Tâm trong sạch hết thảy sẽ minh bạch, tâm vẩn đục hết thảy đều u ám; tâm si hết thảy sẽ mê, tâm ngộ hết thảy thanh tỏ, tâm là đạo diễn của vở kịch cuộc đời, suy nghĩ là nguồn gốc của thước phim cảnh đời, hết thảy đều từ tâm tạo thành, căn nguyên đều ở nội tâm, thế giới là bóng ảnh của tâm người, cảnh giới là biến hóa của tâm người mà tạo thành.

Đừng mang ánh mắt tổn thương đi soi nhìn quá khứ, bởi vì dĩ vãng chỉ là dĩ vãng, quá khứ đã đi qua không thể quay trở về, cách thông minh nhất chính là sống sao cho tốt nhất đối với hiện tại của bạn. Hiện tại chính là đang nắm giữ ở trong tay của bạn, bạn phải đường đường chính chính trong cái khí chất nhất loạt mà chào đón tương lai, mà biến tương lai phía trước trở thành đẹp nhất có thể.

Lắng nghe, lĩnh hội là chìa khóa khai mở cánh cửa tâm hồn, nếu có người tìm đến bạn để dốc bầu tâm sự, giãi bày nỗi lòng, bạn nhất định phải nhẫn nại chăm chú, nhập tâm mà lắng nghe, bởi vì đó là họ tín nhiệm và uỷ thác đối với bạn, sự lắng nghe của bạn cũng là một sự an ủi, cộng hưởng, cỗ vũ đối với họ.

Thế giới không thiên vị nặng nhẹ nghiêng về bên này bên kia, bạn không cần thiết phải đi tranh giành cái gì, cuộc sống chỉ bởi dục vọng trong tâm người làm mê loạn, thì mới nhất định phải phân thành thứ bậc cao thấp. Không tranh là cảnh giới cao của cuộc đời. Rất nhiều lúc, giữ vững tầm nhìn của bản thân mình, kỳ thực là một loại nội hàm và tu dưỡng, cũng là một loại thành thật chất phác và tốt bụng.

Lắng nghe là một dạng tư thái của cuộc sống, nó là một kiểu đối đãi thân thiết, tin cậy từ tận trong lòng, là mỹ diệu của giao lưu. Học được lắng nghe là một loại pháp bảo của xử thế, dù cho bạn cấp bách muốn nói bàn chuyện gì khác, cũng không nên nóng lòng vội vàng, chăm chỉ mà lắng nghe người khác, đợi đến khi họ dốc bầu tâm sự giãi bày hết, kiên trì tiếp thêm nữa bạn sẽ có những thu hoạch ngoài ý muốn.

Trên thế giới này, có thể chân chính cảm thụ được cuộc sống mỹ hảo nhất thì chỉ có 2 kiểu người, đó là trẻ thơ cùng người già nhìn thông thấu thế sự, lứa tuổi trẻ thơ vô tư là bởi vì cách nghĩ của trẻ nhỏ rất giản đơn, người lớn tuổi trầm tĩnh an tường là bởi vì họ đặt mình đứng ở một góc độ khác bên ngoài, và thấu hiểu đạo lý chân thực của cuộc sống.

Cảnh giới trí tuệ: Núi cao không lời, nước sâu không có sóng - ảnh 2
Chỉ có tự mình nắm giữ vận mệnh trong tay, mới có thể khiến sinh mệnh của chúng ta tỏa sáng. (Ảnh: sohu)

Núi cao không lời, nước sâu không có sóng

Đời người sống trên thế gian nên cùng thấu ngộ đạo lý nhân sinh: “Cao sơn vô ngữ, thâm thủy vô ba”, tạm dịch: “Núi cao không lời, nước sâu không có sóng”. Ý nói: Người có cảnh giới cao, tâm tĩnh thì sẽ không dài dòng, không chấp nhặt hay gợn sóng lăn tăn.

Trên thế giới này chỉ duy nhất có một điều sẽ không thay đổi, đó chính là thế giới luôn sẽ không ngừng biến đổi, bạn phải tin vào sức mạnh của thời gian, vì vậy hãy nhanh chóng thoát mình ra khỏi quá khứ, phóng thích nỗi nhớ, sâu chuỗi đúc kết quá khứ, nhưng không phải là tối ngày gặm nhấm quá khứ đã trôi qua, rất nhiều thứ của quá khứ đã không còn có ý nghĩa đối với hiện tại của bạn, bạn hãy ngẩng đầu lên một chút, để nhìn đường đi gồ ghề trước mặt, và bước những bước đi cho vững chắc, tiến lên phía trước!

Cũng không cần phải kỳ vọng quá nhiều, không cần phải giả tưởng, đừng cưỡng cầu, hãy cứ thuận theo tự nhiên, một điều gì đó nếu như đã chủ định sẽ xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra, chúng ta không thể cải biến thời tiết, nhưng có thể cải biến tâm tình; chúng ta không thể cải biến dung mạo, nhưng có thể triển hiện dáng vẻ vui cười; chúng ta không thể khống chế, kiểm soát người khác, nhưng có thể nắm giữ chính mình; chúng ta không thể biết trước ngày mai, nhưng có thể tận dụng hôm nay; chúng ta không thể thắng lợi mọi thứ, nhưng có thể tận lực mọi sự.

Vận mệnh hãy tự mình nắm giữ ở trong tay, ví như hạnh phúc, bạn không hạnh phúc, ai sẽ đồng cảm với nỗi đau của bạn; ví như kiên cường, bạn không kiên cường ai sẽ thương xót sự yếu đuối nhút nhát của bạn.

Ví như nỗ lực cố gắng, bạn không cố gắng, ai sẽ giúp đỡ dìu dắt bạn từ xuất phát điểm đến nơi bạn dừng lại; ví như trân quý, bạn không quý tiếc, ai sẽ cùng bạn tuổi thanh xuân vùn vụt phôi phai; ví như kiên trì, bạn không kiên trì, ai sẽ cùng bạn khi tiến khi lui… Chỉ có tự mình nắm giữ vận mệnh trong tay, mới có thể khiến sinh mệnh của chúng ta tỏa sáng.

Thân cư ngụ ở nơi xã hội này có đôi khi cảm giác lực bất tòng tâm, không biết nói lời cho bóng bẩy, dù là đã không dành cho mình lợi ích riêng nào đó, ngay cả khi đã nỗ lực chăm chỉ rồi, ngay cả khi cũng khẳng định rằng không có nhiều người tranh giành cướp công đi nữa, cũng không cách nào thành kiểu người ở trên tầng cao, cũng không cách nào làm cho hết thảy mọi người đều thích bạn. Nhưng mỗi một lần khi nản lòng thối chí nhất định xin hãy đừng quên rằng: bạn mặc dù tầm thường, nhưng chân thật nhất, bạn tuy rằng vì tốt bụng thiện lương mà chịu tổn thương, nhưng cuối cùng nhất định có thể đạt được hạnh phúc.

Đạm bạc chân thật là đối với nhân cách của bản thân mình, đối với tôi luyện của tình cảm, là quên đi cả 2 thứ “vật” và “ngã” tại ngay trong rối nhiễu của trần thế, là một loại tường hòa của nội tâm, cũng là một loại tĩnh lặng thâm sâu, nó là lĩnh hội sâu sắc của cuộc đời, là cảnh giới cao của nhân sinh; đối diện với hồng trần huyên náo, đối diện với phồn hoa cám dỗ, dùng một phần bình tĩnh, một phần ung dung đến đối diện cuộc sống, được mà thản nhiên, mất mà đạm nhiên, ung dung tự tại.

Chúng ta không thể lựa chọn được sinh mệnh, nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách thức sống.

Sưu tầm

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021

Trưởng thành thực sự, không nằm ở tuổi tác, mà là ở nội tâm

 Tóc bạc, da nhăn, lưng còng, răng rụng, đây là biểu hiện của thân thể đã đến hồi lão hóa, nhưng lại không đại biểu cho sự trưởng thành. Trưởng thành thực sự, là sự thành thục của trí tuệ, trải qua thế sự vẫn sừng sững bất động.

Trưởng thành chân chính, từ xưa đến nay chưa từng có quan hệ với tuổi tác, càng không có quan hệ với thời gian, mà ở chỗ nội tâm tĩnh lặng và bình hòa. (Ảnh qua VTC News)

Trưởng thành là gì? Là tóc bạc da mồi, là vết nhăn trên khóe mắt? Không, tất cả đều không phải…

Dung mạo biến hóa chỉ là dấu vết của năm tháng, trưởng thành thực sự sẽ không bao giờ để cho người trông thấy. Có lẽ trưởng thành giống như mận đào chín mọng, mềm mại, hương vị ngọt ngào.

Chúng ta thường cho rằng, tuổi tác càng lớn thì tâm hồn cũng sẽ chín chắn thành thục, kỳ thực không phải vậy.

Trưởng thành giống như một quá trình lặp lại chuyện đời theo năm tháng, là sự thản nhiên sau khi mong cầu mà không được, là mỉm cười sau khi trải qua thống khổ rơi lệ, là nội tâm khao khát vươn lên sau những thất bại ê chề.

Trưởng thành chân chính, từ xưa đến nay chưa từng có quan hệ với tuổi tác, càng không có quan hệ với thời gian, mà ở chỗ nội tâm tĩnh lặng và bình hòa.

Trưởng thành không phải ở tuổi tác, mà là ở cảnh giới. (Ảnh qua Tân SInh)

Trưởng thành không ở chỗ tuổi tác, mà là phong độ

Trưởng thành giống như trăng sáng sau áng mây, như rồng bay trong mưa gió, là làm bạn cùng với đất đỏ bùn đen, càng giống loài cá “côn bằng” thuận gió bay thẳng lên trời cao.

Thời Bắc Tống có một đại thi hào lỗi lạc tên là Tô Thức, ông dù phải trải qua vô vàn sóng gió của cuộc đời, nhưng vẫn giữ được phong thái bình thản, thong dong tự tại, lấy khổ làm vui.

Tô Thức vốn là người cương trực, tính tình thẳng thắn, vì viết một bài thơ chỉ trích chính sách thuế muối của Vương An Thạch mà ông bị cách chức, phải chuyển tới Hoàng Châu. Ở Hoàng Châu, Tô Thức sống trong một căn phòng nhỏ đơn sơ bên bờ sông, không có tiền cũng chẳng có cơm ăn, Tô Thức đành phải tự mình cày ruộng.

Thế nhưng đối mặt với sự cùng quẫn của cuộc sống, Tô Thức vẫn không hề để mất đi khí chất của mình. Ông chưa từng để đồng tiền làm mình nguy khốn. Tô Thức vẫn sống rất vui vẻ trong căn nhà nhỏ bên bờ sông.

Ở Hoàng Châu, Tô Thức sống đời rất thanh đạm, đọc sách, ngâm thơ, vẽ tranh, viết thư pháp… Ông cất nhà, trồng rau, đào giếng, cày ruộng, vui cảnh điền viên. Dù ngày càng trở nên bất đắc chí với chuyến lưu đày dài đằng đẵng, ông lại nảy sinh tình yêu với miền đất hẻo lánh này và dùng gần trọn thời gian để sáng tác thi ca, thư họa. Khí chất đó của ông, khiến người đời sau không khỏi ngả mũ thán phục.

Trưởng thành không ở tuổi tác, mà là cảnh giới

Nếu như nói quá trình lớn lên giống như cây cối nở hoa, thì sự trưởng thành giống như quá trình kết quả. Từ khi là những mầm non tới lúc nụ hoa hé nở, mỗi cây đều trải qua một quá trình sinh trưởng và phát triển, nhưng không phải mỗi một đóa hoa đều có thể kết quả, cũng như không phải cứ lớn lên là đã thành thục, chín chắn.

Trưởng thành là một loại cảnh giới, giống như khi bầu trời tối tăm, bản thân vẫn có thể trở thành nguồn ánh sáng soi đường cho chính mình. Bị sương mù bao phủ không thấy lối đi, người trưởng thành sẽ hiểu được cần phải đi chậm lại, tĩnh tâm, rèn giũa trong ma nạn, giữa sóng biển cuộn trào tĩnh lặng đợi thời cơ.

Người trưởng thành hiểu rằng, ông trời sinh ra ai thì người đó tất sẽ có hữu dụng. Họ luôn hiểu được rằng mỗi một người đều không hề đơn giản như những gì thể hiện ra ở bề mặt, hơn nữa ai cũng có ưu khuyết điểm riêng.

Tuổi tác dựa vào bề ngoài, còn trưởng thành là ở chỗ nội tâm. Người trưởng thành đều có một tâm hồn vô cùng bình thản. (Ảnh: Pinterest)

Một người khi càng thành thục họ sẽ càng hiểu hơn rằng, sống trên đời cần khoan dung bản thân, khoan dung người khác, thậm chí khoan dung với cả kẻ thù của mình. “Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn”, khoan dung với lỗi lầm của người khác thực ra cũng là giải thoát cho chính mình.

Đời người như cơn gió thoảng, tóc xanh thoáng chốc thành tóc trắng, tâm trưởng thành thì không so đo với những được mất nhất thời, gió càng lớn, tâm càng tịnh, mưa càng lớn, ý chí càng vững vàng.

Trưởng thành không phải ở tuổi tác, mà ở nội tâm

Tuổi tác dựa vào bề ngoài, còn trưởng thành là ở chỗ nội tâm. Người trưởng thành đều có một tâm hồn vô cùng bình thản.

Trưởng thành tựa như sông lớn dâng nước vào ban đêm, bên ngoài không nổi phong ba, nhưng bên trong tích cóp lực lượng lớn vô cùng, có khả năng gột rửa hết thảy mọi thứ.

Nếu nói mỗi người đều có một vầng hào quang, thì người trưởng thành nhất định là màu trắng, sáng ngời mà không chói mắt, rực rỡ mà không khoa trương, tích cực lại không xốc nổi.

Tâm thành thục tựa như nước, ôn nhu mà lại cứng cỏi, hết thảy buồn vui được mất cũng không thể lưu lại dấu vết. Thành thục không ở chỗ tuổi tác, mà là chỗ nội tâm an hòa và tĩnh tại, mặc cho thế sự lưu chuyển, mặc cho mưa rơi gió thổi, bản thân vẫn vững vàng như núi.

Trưởng thành, chín chắn là một loại yêu cầu và hoàn thiện đối với tự bản thân mỗi người. Nó cũng là một loại thể nghiệm và suy ngẫm lại đối với bản thân mỗi người. Đồng thời nó cũng là một loại trạng thái của sinh mệnh.

Trong quá trình đi đến trưởng thành, mỗi người đều sẽ phải trải qua rất nhiều điều, nhưng cũng sẽ học được rất nhiều điều. Cho dù con đường ấy xa bao nhiêu, nhiều chông gai thế nào chỉ cần mỗi bước đi chúng ta đều trưởng thành hơn thì đã là thành công rồi.

Sưu tầm

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2021

Học cách bình thản với đời, chuyện duyên phận hãy cứ để trời cao

 Ở đời, có những thứ nếu thuộc về bạn, thì cuối cùng sẽ là của bạn; thứ không phải của bạn, thì dù cố tranh giành, cũng sẽ tự rời xa. Hãy học cách bình thản với đời, thuận theo tự nhiên chính là một loại phúc.

Dù lựa chọn như thế nào, chỉ cần là bản thân lựa chọn, thì không tồn tại hối hận, đúng sai. (Ảnh: Pinterest)

Có một loại tôm khi còn nhỏ, chúng thường kết đôi chui vào trong khe đá. Hang đá nhỏ này, đối với chúng chính là một thiên đường, cho đến khi trưởng thành chúng lại không cách nào theo khe đá nhỏ đó mà đi ra.

Chúng ngay từ khi bắt đầu, đã lựa chọn một tình yêu độc nhất, không có đường trở lại, không cám dỗ, chỉ một lòng tới chết. Đối với chúng mà nói, nửa kia của chúng chính là cả thế giới.

Bạn phải hiểu, thứ bạn yêu không phải đoạn thời gian kia, không phải người ấy khiến bạn nhớ mãi không quên, cũng không phải yêu cái khoảng thời gian đã từng trải qua, bạn yêu chỉ là cái phần non trẻ nhưng vẫn chấp mê bất ngộ của chính mình.

Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, cố chấp không đồng nghĩa với kiên trì

Bình thản hơn một chút, cuộc sống sẽ hạnh phúc thêm vài phần. Người bình thản, sẽ không quá cao hứng khi khách quý chật nhà, cũng không ấm ức trong tâm khi người cuối cùng rời đi; khi thành công không quá đắc ý mà ngạo mạn, lúc thất bại cũng không nản lòng thoái chí. Bình thản có thể khắc chế cái tâm bốc đồng, loại bỏ tư tưởng hỗn tạp.

Bình thản là một loại tu dưỡng, một loại cảnh giới, một loại tâm thái ẩn chứa nội hàm sâu sắc, có thể khiến người ta trong gian khổ mà vẫn thong dong tự tại.

Nếu như chia tay người yêu vẫn còn có thể làm bạn, hoặc là chưa từng yêu, hoặc vẫn đang yêu

Lúc còn trẻ, chúng ta vì một người nào đó, vì yêu hoặc chỉ vì cô đơn mà đến với nhau; nhưng sau những khổ não, chúng ta vì sao không cố chịu đựng để vượt qua mà lại lựa chọn đồng hành cùng người khác.

Tại mỗi thời điểm, tại từng ngã rẽ đều có những ám hiệu được đưa ra, nhưng khi đó chúng ta lại mờ mịt không biết. Lúc quay đầu nhìn lại, bỗng phát hiện mọi thứ đều rõ ràng trước mắt, mới mỉm cười mà lĩnh ngộ sự thống khổ, bi thương.

Học cách bình thản với đời, chuyện duyên phận hãy cứ để trời cao - ảnh 2
Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, cố chấp không đồng nghĩa với kiên trì. (Ảnh: Twitter)

Dù cho một mình đối diện với thế giới này, vẫn có những điều bạn có thể và không thể làm

Núi rộng sông dài trên đời, chung quy đều là để chúng ta tự mình bước đi. Con người trên hành trình của cuộc đời, phải tự mình cứu lấy mình.

Không phải bạn cứ mệt mỏi, là sẽ có nơi nghỉ ngơi ấm cúng; không phải bạn khát nước rồi, sẽ có nước chảy từ núi cao; không thể khi bạn lạnh, sẽ có một bếp lò đỏ lửa. Nội tâm của mỗi người, đều có những vết thương không muốn người khác biết, cần có thời gian để phục hồi.

Mạnh mẽ thực sự, không phải là người không rơi nước mắt, mà là người nuốt lệ vào trong.

Hết thảy vấn đề, sau cùng nhất đều là vấn đề thời gian. Hết thảy phiền não, kỳ thực đều là tự tìm phiền não

Đối với cuộc sống của bạn, người có sức ảnh hưởng lớn nhất là chính bạn. Người quyết định bạn hạnh phúc hay khổ đau cũng chính là bản thân bạn. Nếu không có sự cho phép của bạn, bất kể thứ gì cũng không thể khiến bạn đau buồn hay vui vẻ.

Không ai cướp đi niềm hạnh phúc của bạn. Người có thể cướp đi điều đó là chính bạn, bởi vì bạn giao niềm vui của mình cho người khác nắm giữ. Bạn không cách nào ngăn chặn được cơn lũ, nhưng bạn có thể học cách kiến tạo một con thuyền.

Mặc kệ mọi người trên thế giới nói gì, ta đều nhận thức việc làm của bản thân mình mới là đúng đắn

Nếu như đứng trước người mà bạn yêu mến, điều bạn cần làm là bày tỏ lòng mình; nếu bạn kết hôn với một người, bạn cần làm chính là tỏ ra yếu thế.

Cuộc sống của chúng ta, không phải vì lấy sự ưa thích của người khác mà tồn tại, chúng ta là tự do tự tại, không cần phải đòi hỏi ai yêu thích mình, có thể vui vẻ mà lưng đeo đại địa, mặt hướng trời xanh. Chỉ cần bạn hiểu được điều này, gông xiềng đã bị phá bỏ, bạn có thể tự do mà hít thở.

Trước đây tôi cứ luôn cho rằng kiên trì sẽ khiến chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện, buông bỏ mới khiến chúng ta mạnh mẽ.

Khi nhìn lại hết thảy những phiền não, chợt nhớ tới câu chuyện của một ông lão, trước khi lâm chung từng nói: Trong cả cuộc đời phiền não quá nhiều, nhưng đại bộ phận những điều lo lắng lại chưa từng xảy ra.

Học cách bình thản với đời, chuyện duyên phận hãy cứ để trời cao - ảnh 3
Tình yêu là một chứng mất trí nhớ, nó có thể làm cho người ta quên rằng trên thế giới này còn những người phái khác nữa. (Ảnh: Twitter)

Dù lựa chọn như thế nào, chỉ cần là bản thân lựa chọn, thì không tồn tại hối hận, đúng sai

Mỗi người đều có một góc tử mà chính mình không đi ra được, người khác cũng không tiến vào được, ta đem bí mật sâu thẳm nhất đặt ở chỗ đó, bạn không hiểu ta, ta không trách bạn.

Khi bạn cảm thấy thua kém người khác về mọi thứ, đừng tự ti, hãy nhớ rằng bạn chỉ là một người bình thường.

Tôi và bạn vốn không quen biết, định mệnh cũng không gắn bó với nhau. Yêu một người, nhưng kỳ thực là yêu chính mình, khi bản thân phát hiện mình mong muốn thứ gì đó nhưng không đạt được, sẽ sinh lòng khao khát.

Hận một người, thực ra là hận chính mình, khi bản thân phát hiện điều mình mong muốn nhưng không đạt được, sẽ cảm thấy giận dữ. Kỳ thực, trên đời không có tình yêu vô cớ, cũng không có oán hận vô cớ, yêu và hận, đều là tự đấu tranh và đối thoại với chính mình.

Nếu như yêu nhau, hãy dắt tay nhau đến khi bạc đầu, nếu lỡ mất nhau, hãy chúc nhau hạnh phúc

Nếu bạn yêu tôi, hãy sát gần một chút, một chút nữa, nếu như không yêu, hãy rời xa hơn một chút, một chút nữa.

Yêu một người không yêu, tựa như chờ đợi một chiếc thuyền ở sân bay.

Bạn phải tin rằng trên thế giới nhất định có người dành cho bạn, cho dù giờ phút này bạn đang bị ánh sáng vờn quanh, bị tiếng vỗ tay bao phủ, hay lúc đơn độc đi trên đường phố ướt lạnh, nhưng người ấy nhất định sẽ xuyên việt thế giới này, đi về phía bạn. Người ấy nhất định sẽ tìm được bạn, bạn phải đợi.

Đừng để tương lai bạn phải chán ghét chính mình. Tôi đang cố gắng để trở thành chính mình. Cố gắng cường đại chi bằng sống bình thản hơn một chút

Cái gọi là con đường không giới hạn chính là không ngừng tha thứ cho những ai làm tổn thương bạn

Tình yêu là một con đường hai chiều, tình yêu đơn phương cũng cần có một điểm cuối cùng, là thời điểm rút lui.

Ta còn độc thân, không phải không dám yêu lần nữa, không phải sợ bị tổn thương, cũng không phải chưa quên được ai đó, chỉ là người thích hợp còn chưa xuất hiện. Người sẵn lòng bao dung ta, quý trọng ta, chịu đi cùng ta đến hết con đường, trước khi người ấy đến, ta không sợ cô đơn, thà thiếu chứ không thèm đồ đã bỏ.

Quá khứ tựa như một bàn tay, hoài niệm chính là chịu nhận một cái tát vào mặt.

Bất luận bạn ở đâu, nơi nào, đều phải học cách bước đi độc lập, như thế mới có thể trở nên vững vàng, mới có thể thản nhiên đối mặt với những cay đắng của thế gian.

Sưu tầm

Thứ Năm, 15 tháng 4, 2021

MUỐN BÌNH YÊN THÌ BẠN PHẢI BIẾT ĐỦ



Khi bạn cảm thấy quá mệt mỏi hay căng thẳng thì đừng cố làm hay suy nghĩ gì nữa, hãy ngồi xuống quán chiếu hơi thở, thiết lập sự bình an để phục hồi năng lượng cho cơ thể và tâm hồn bạn nhé...
Trong cuộc sống, đôi khi bạn không biết trân trọng những gì mình đang có, nên bạn không thể sống vui là vì vậy!
Bạn có mắt, nhưng bạn lại luôn nhìn mọi người không thân thiện và cảnh vật u sầu. Trong khi người mù, họ chỉ ước ao để được nhìn.
Bạn có miệng, nhưng bạn lại luôn dùng nó để chửi người khác. Trong khi người câm, họ chỉ ước ao làm sao để nói được những lời yêu thương với những người họ yêu.
Bạn có tai, nhưng bạn lại không muốn nghe những lời hay ý đẹp. Trong khi người điếc, họ chỉ ước ao để được nghe và hiểu được mọi người nói.
Bạn có tiền, nhưng bạn lại xài phung phí. Trong khi người nghèo, họ chỉ ước ao có được một chén cơm.
Bạn có người yêu, nhưng bạn lại đòi hỏi đủ điều. Trong khi người cô đơn, họ chỉ ước ao có được một người để yêu thương.
Bạn có thời gian, nhưng bạn lại không biết dùng nó. Trong khi người đang hấp hối, họ chỉ ước ao để làm sao cho thời gian đi chậm lại.
Bạn đang có tất cả, nhưng bạn lại chán nản. Trong khi người đang khổ cực, họ chỉ ước ao có được một phần nhỏ may mắn của bạn thôi, là họ cũng vui rồi.
Vậy thì làm sao mà bạn có thể sống vui, nếu bạn không biết trân trọng cuộc sống ?
Đừng than vãn rằng, tại sao cuộc đời tôi cứ gặp bất trắc. Đôi khi những bất hạnh của bạn không bằng một hạt cát của người khác. Vì vậy, cách sống vui là phải biết trân trọng và tận hưởng những gì mình đang có. Đừng tham lam và xem thường, nếu không thì bạn sẽ mãi mãi khổ vì những đòi hỏi quá mức của bạn!
Sưu tầm

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2021

Có thể mỉm cười mỗi ngày cũng là một loại tài phú

 


Nụ cười là biểu cảm xinh đẹp nhất, là thứ ngôn ngữ êm tai nhất trên thế gian này. Nụ cười của chúng ta cũng giống như ánh mặt trời, không khí và nước vậy. Trao gửi nụ cười cho những ai thành đạt, đó chính là khen ngợi. Trao tặng nụ cười cho những ai thất bại, đó chính là khích lệ. Trao tặng nụ cười cho những ai đang buồn bã, đó chính là an ủi…

Cuộc sống vốn không phải là món nợ trên vai, sinh mệnh giống như một cuộc hành trình, ai cũng không biết nơi nào là điểm kết thúc, nhưng mỗi người chúng ta đều phải đi qua một đoạn đường này.

Mỗi người đều là một mảnh đất, trên mảnh đất này có thể sinh trưởng tự ti, cũng có thể thu hoạch được hy vọng. Vậy nên, bạn đừng bi quan thở dài, đừng vui mừng hớn hở ra mặt, hãy cố gắng xuyên qua đường hầm của thời gian, gieo trồng hạt giống của nụ cười khắp cánh đồng bát ngát mênh mông này. Dù cho bốn mùa luân chuyển nghìn vạn lần, thì vẻ đẹp của mùa xuân, thành quả dồi dào của mùa thu cũng sẽ mãi luôn bên bạn.

Nụ cười là biểu cảm xinh đẹp nhất, là thứ ngôn ngữ êm tai nhất trên thế gian này. Nụ cười của chúng ta cũng giống như ánh mặt trời, không khí và nước vậy. Trao gửi nụ cười cho những ai thành đạt, đó chính là khen ngợi. Trao tặng nụ cười cho những ai thất bại, đó chính là khích lệ. Trao tặng nụ cười cho những ai đang buồn bã, đó chính là an ủi.

Nụ cười cũng giống như vì sao trong đêm tối, là ánh mặt trời trong sương mù, là bếp lò trong những ngày đông giá lạnh. Nụ cười giống như làn gió mát trong những ngày hè nóng nực. Nụ cười trao gửi niềm vui và an ủi, nụ cười thu ngắn lại khoảng cách giữa người với nhau, nụ cười khiến cho tình cảm yêu thương lưu chuyển trong không khí.

Tôi thích mỉm cười đối diện với cuộc sống này bằng những nụ cười. Những lúc vui vẻ, tôi mỉm cười với bản thân, trong nụ cười ấy, khiến niềm vui thẩm thấu vào sâu tận trong mỗi một tế bào. Những lúc đau buồn, tôi mỉm cười với bản thân, trong nụ cười của tôi, những nỗi đau buồn ấy dần dần tan biến mất. Những lúc khó khăn, tôi mỉm cười với bản thân, nói với bản thân rằng, trải nghiệm ấy cũng là một loại tài phú, mọi thứ rồi sẽ qua đi, ngày mai rồi sẽ trở nên tốt hơn. Những lúc đắc chí, tôi mỉm cười với bản thân, nói với chính mình rằng: kỳ thực bất cứ việc gì đều phải nếm trải qua rồi mới hiểu được, chỉ cần không ngừng cố gắng, rất nhiều chuyện mình đều có thể làm được tốt.

Mỗi sáng sau khi thức dậy, việc tôi làm trước tiên chính là trao tặng cho chính mình một nụ cười từ tận đáy lòng, cho bản thân một lời chào buổi sáng. Ánh bình minh ló rạng, bầu không khí mát rượi, một ngày mới an lành, hết thảy đều tốt đẹp như thế.

Đến chỗ làm gặp được đồng nghiệp, trao gửi một nụ cười chân thành nhất. Nụ cười ấy lan tỏa đến với mọi người xung quanh, cũng mang lại niềm vui cho bản thân mình. Làm việc trong một môi trường toàn là nụ cười như thế, quả thật là hạnh phúc. Buổi tối trước khi đi ngủ, cũng gửi tặng bản thân một nụ cười thư thái nhất, trong nụ cười đó giúp ta gột rửa mọi đau buồn, tích tụ ngọt ngào, cho bản thân một lời chúc ngủ ngon, để cho nụ cười tiến nhập vào những giấc mộng đẹp đẽ.

Trong gợi ý không ngừng từ mỗi một nụ cười, chúng ta dần dần học cách biết trao gửi mỉm cười với người khác, học cách biết cách mỉm cười với chính bản thân mình, học cách biết mỉm cười với cuộc sống này, học cách biết mỉm cười với sinh mệnh. Khi nụ cười đã thật sự trở thành thái độ sống của chúng ta, đó chính là một loại nhiệt tình và tự tin vững chắc với cuộc sống này, là một loại chân thành và độ lượng sâu sắc, là một loại trưởng thành và trí huệ đối diện với nhân sinh. Khi mỉm cười đã thật sự trở thành thái độ sống của chúng ta, trên đường đời dù tốt xấu thế nào, ta đều thản nhiên đón nhận, dù cho cuộc đời này thành bại ra sao, với ta đó đều là những trải nghiệm đặc sắc.

Sưu tầm

Nhân sinh cảm ngộ: Bình thản nhìn được mất, mắt lạnh ngắm phồn hoa

 Thế gian tựa giấc mộng dài, được mất trên đời như mây khói. Con người càng truy cầu nhiều, lại càng thấy khổ; càng tham đắm nhiều thì trong lòng càng không thấy được bình yên…

Nhân sinh cảm ngộ: Bình thản nhìn được mất, mắt lạnh ngắm phồn hoa - ảnh 1
Thế gian tựa giấc mộng dài, được mất trên đời như mây khói. (Ảnh: Getwallpapers)

Bình thản nhìn được mất, mắt lạnh ngắm phồn hoa

Cuộc sống tựa như nước, dục vọng như kẹo đường, không phải đường càng nhiều thì nước càng ngọt. Truy cầu đúng mực, mới có thể khiến cuộc sống được vui tươi; dục vọng quá nhiều, ngọt ngào cũng sẽ biến thành trái đắng.

Một tâm hồn bình thản, có thể xem nhẹ được mất, mặc dù không quá vui vẻ, nhưng cũng không mang đến khổ đau. Năm tháng đạm bạc, tâm đạm bạc thì giấc ngủ sẽ yên bình. Hương vị của nhân sinh, đạm bạc mới có thể lan tỏa lâu dài.

Không tham, dục niệm chẳng còn; không giận, tâm sẽ ôn hòa tĩnh lặng

Có câu rằng: “Nhân thân nan đắc”, con người được sống trên đời đã là một điều may mắn. Vậy nên, dù thuận buồm xuôi gió cũng tốt, trầm bổng nhấp nhô cũng chẳng sao, đều nên học cách bình thản, bởi đó cũng chính là vận mệnh của bản thân mình.

Bất luận hoàn cảnh nào đều không cần oán trách thế nhân, không nên buông thả chính mình. Không tham, dục niệm sẽ ít đi, không giận, tâm tình sẽ dễ dàng bình ổn; không cầu sẽ thường thấy đủ. Gặp được hãy quý trọng, chia xa hãy trân trọng.

Im lặng là sự thanh cao lớn nhất

Im lặng có thể khiến nội tâm hỗn loạn trở nên thanh tịnh. Không cần nói với người khác rằng họ có bao nhiêu ngu ngốc, bao nhiêu dối trá, bao nhiêu thiện lương, bao nhiêu may mắn, bao nhiêu bất hạnh, bao nhiêu thống khổ… hãy học cách dùng im lặng để che đi tình cảm của mình.

Nói nhiều, có lẽ người ta sẽ nói bạn cởi mở, nhưng cởi mở đôi khi chỉ là một loại biểu hiện giả dối. Im lặng mới là cơ trí, là có nội hàm, cũng là sự thanh cao lớn nhất.

Nhân sinh cho đi mới nhận lại, được mất chỉ bản thân mình hiểu rõ

Nhân sinh cảm ngộ: Bình thản nhìn được mất, mắt lạnh ngắm phồn hoa - ảnh 2
Người trưởng thành không phải tuổi tác lớn hơn, mà là biết buông bỏ, học được cách hòa hợp, hiểu được không tranh giành. (Ảnh: Pinterest)

“Có cho đi mới nhận lại được”, một câu nói đơn giản nhưng đã bao hàm trí tuệ cùng đạo lý xử thế nhân sinh. Bởi vì, người rộng lượng thực sự sẽ hiểu được phóng khoáng; người chân tình thực sự sẽ hiểu được hiến dâng; người hạnh phúc thực sự sẽ hiểu được buông bỏ; người trí tuệ thực sự sẽ hiểu được mất và được.

Nhân sinh đều mong có thể đắc được thì cũng nên nghĩ đến trả giá. Nếu như có thể chân chính nhận thức được và mất, thì trong lúc đạt được cũng sẽ không quá cao hứng, mất đi cũng không có gì đáng để buồn phiền.

Hạnh phúc đời người, một nửa muốn tranh giành, một nửa muốn thuận theo

Tranh giành, không phải “tranh” cùng người khác, mà là “tranh” cùng thống khổ. Không có hạnh phúc dễ như trở bàn tay mà phải cố gắng nỗ lực, chủ động tranh thủ từng bước tiếp cận hạnh phúc.

Thuận theo, không phải bỏ mặc số phận như nước chảy bèo trôi, mà là biết dừng lại rồi sau đó an ổn. Năng lực và điều kiện hạn chế, rất nhiều sự tình chỉ có thể thích ứng và tùy duyên.

Không phải thế giới lựa chọn bạn, mà là bạn lựa chọn thế giới này

Nếu bạn yêu, thì cuộc sống nơi nào cũng đều đáng yêu. Bạn nếu hận, cuộc sống nơi nào đều đáng giận. Bạn nếu biết cảm ơn, khắp nơi đều là sự cảm ơn. Bạn nếu trưởng thành, mọi thứ đều sẽ trưởng thành.

Không phải thế giới lựa chọn bạn, mà là bạn lựa chọn thế giới. Đã không có chỗ để trốn, chi bằng hãy nở nụ cười; nếu sự đời không như ý, chi bằng cứ vui vẻ thoải mái, mọi chuyện đều là có an bài.

Hiểu được từ bỏ là đã trưởng thành

Nhân sinh cảm ngộ: Bình thản nhìn được mất, mắt lạnh ngắm phồn hoa - ảnh 3
Hiểu được từ bỏ là đã trưởng thành.

Hiểu rõ một người không nhất thiết phải đi vạch trần họ; chán ghét một người cũng không cần phải trở mặt làm ngơ. Con người còn sống, sẽ luôn tồn tại những người mà ta không thích, cũng như sẽ có những người không thích ta.

Người trưởng thành không phải tuổi tác lớn, mà là biết buông bỏ, học được cách hòa hợp, hiểu được không tranh giành.

Có chút khổ cũng không nên nói ra, không phải là không có cảm giác, mà là biết rõ nói ra cũng không thay đổi được gì; những tổn thương trong tâm, không phải không quan tâm, mà là hiểu rằng thời gian sẽ từ từ chữa trị.

Sưu tầm

Disqus Shortname

Ads Inside Post

Comments system

Arsip

Hey, we've just launched a new custom color Blogger template. You'll like it - https://t.co/quGl87I2PZ
Join Our Newsletter