Ảo giác được và mất
một trăm năm sau mãi ngủ yên...
Câu hát ấy ở trong bài "Sẽ Còn Ai?". Một trăm năm sau sẽ còn ai? TCS,
mãi đến khi về ngồi lại bên cầu, nhìn dòng sông đời mình chảy xiết, ông
mới "tôi chợt nhìn ra tôi" để có những lời tự bạch: "Tôi phiêu lạc bao
năm rồi trên một dòng đời không bờ bến. Có khi tưởng bờ là bến. Có khi
tưởng bến là bờ. Cái bờ ru lời hiu quạnh lau lách. Cái bến ru chập chờn
một đốm lửa chiều. Bến ở đâu? Và bờ ở đâu?..."
Ai sẽ trả lời cho ông câu hỏi ấy, trả lời cho con người đã tiêu pha "hết
một đời lênh đênh" để ngụp lặn tìm kiếm, để bơi mãi bơi hoài, cho đến
cuối đời vẫn không nhìn thấy đâu là bến là bờ, vẫn còn mơ mơ màng màng
về một thứ bờ bờ bến bến mịt mùng, đến chẳng còn nhận ra mình là ai,
chẳng còn biết mình đang đứng nơi đâu, bên này hay phía bên kia bờ. Bên
này trống không, bên kia có gì? Những bến bờ mênh mông, bát ngát, chập
chùng... Những bến bờ nào ông đã đi qua mà không ghé lại, những giấc mơ
nào ông đành "để gió cuốn đi", sau những miệt mài đeo đuổi và kiếm tìm,
sau những đắng cay thất vọng và tuyệt vọng.
Có một câu hát trong bài tình ca TCS ngày xưa, "em đi trong sương mù,
gọi cây lá vào mùa...", mỗi lần nghe lại, tôi cứ ngỡ ông viết cho chính
ông chứ không phải cho ai khác. Chính là ông tự ru ông ngủ chứ đâu phải
"Tôi Ru Em Ngủ" như tên bài hát ấy. Cũng đâu phải chỉ có một mình ông
lững thững "đi trong sương mù" dày đặc, ông lại còn kéo theo bao nhiêu
người khác cùng đi với ông vào sâu hun hút trong vùng sương mù ảo giác
ấy. Ông cũng từng vẽ ra những mặt trời lớn, mặt trời nhỏ trong những lời
nhạc của mình, và cũng đã sản sinh ra ở quanh ông, ở những người hát và
nghe ông, không ít những mặt trời ảo giác.
Những năm về sau này, khi ngồi tính sổ cuộc đời, TCS đã có lúc tự gán
cho mình cái danh hiệu "một công dân ngoại hạng" với một chút tự hào:
"Đôi khi tôi tự hỏi, có phải tôi là kẻ hạnh phúc hơn nhiều người? Không
phải bất kỳ ai cũng có thể sống trong một đời dưới nhiều hình thái xã
hội khác nhau. Tôi là ai vậy? Tôi, hình như, đã có lúc mang thân phận
chiến tranh, rồi hòa bình, rồi tư bản và rồi cộng sản. Cái lý lịch đa
mang này cũng đủ để tôi tự thấy mình là một loại công dân ngoại hạng."
Dù thế nào ông cũng đã sống theo cách thế mà ông đã lựa chọn. "Có mấy ai
sống được như tôi đâu", câu ấy ta hiểu chỉ là cách nói vui để tự an ủi;
tuy nhiên, hiểu theo nghĩa nào đó, quả có đúng chứ không sai. Dù thế
nào ông cũng đã sống trọn, sống "tròn đầy sự có mặt", nói như ông, trong
"cõi nhân sinh bề bộn những khổ đau và hoan lạc này". Ông đã từng được
yêu được ghét, được ngợi ca được nguyền rủa. Ông đã có đủ mọi thứ trên
đời này, những hạnh phúc và đắng cay, những nụ cười và nước mắt, những
gặp gỡ và chia lìa, những hy vọng và tuyệt vọng... Ông đã có đủ tất cả,
những "được" và "mất".
"Chén rượu cay một đời tôi uống hoài..." (Phôi Pha), ông từng có lúc thở
than như vậy và sau cùng đã phải cam chịu đầu hàng số phận, "một đời về
không, hai tay quy hàng" (Vẫn Nhớ Cuộc Đời).
Nội dung bài này chỉ nhằm phác họa đôi nét về tính cách khá phức tạp,
đầy rẫy những mâu thuẫn, bất ổn và bất định của con người thật và không
thật TCS. Một con người nghệ sĩ vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét, và cũng
vì vừa đáng ghét vừa đáng yêu nên người ta luôn luôn muốn nói về ông. Vì
yêu nên ghét, vì ghét nên yêu, người ta không dễ gì quên được ông.
TCS, dẫu sao thì chung cuộc ông vẫn còn ít nhiều may mắn, vì nhân gian
đâu có "bạc đãi" ông, cũng chẳng "phụ rẫy" ông như là ông tưởng. Cứ nhìn
vào đám đông người và người lũ lượt kéo nhau theo sau ông trong ngày
ông lặng lẽ rời bỏ "quán trọ trần gian" là đủ thấy. Chung cuộc, ông mang
theo được gì? Ông "được"những gì, "mất" những gì? Những dòng nước mắt
theo sau ông, là những "dòng nước mắt sẽ tiếc cho ngày vui"... Những đóa
hoa hồng theo sau ông, là những "đóa hoa hồng tàn hôn lên môi"... Những
ngọn nến theo sau ông, là những "đời đốt nến chia phôi, dù nhớ thương
cũng hoài"... TCS, ông đã "nằm chết như mơ".
Còn gì nữa? Tiếng kèn nghèn nghẹn nào của người nhạc sĩ saxophone cũng
theo sau ông, cho ông nghe, nghe lại một lần cuối những bài TCS một thời
ai cũng biết. Tiếng kèn saxo buồn bã, réo gọi... Khuôn mặt đẫm lệ nào
của cô gái trẻ xinh đẹp cũng theo sau ông, cũng đòi để tang ông, cho ông
thấy, "thấy em đi quanh từng giọt nước mắt..." Và cả những người từng
đày đọa ông, từng làm tình làm tội ông, cũng lặng lẽ theo sau ông, cho
ông thấy, thấy "biết bao người dắt dìu tới quanh đây..." Biết bao người
muốn như ông mà không được. Ông còn mong gì hơn thế nữa.
Đám đông, hầu hết là những người trẻ, rất trẻ. Những người trẻ, có thể
là họ cũng chưa hiểu ông nhiều lắm, và họ cũng chẳng nghĩ suy gì nhiều.
Họ chỉ đơn giản biểu lộ lòng yêu mến ông. Thế thôi. Họ đi như đi trong
một đám rước, như đi trong một cuộc xuống đường, chỉ không có hò hét,
vung tay vung chân. Đám đông câm lặng. Họ lũ lượt kéo nhau đi như đi
trong ngày "hội trần gian" (chữ của ông).
TCS, dù sống hay chết, vẫn cứ là như thế, vẫn cứ là đám đông theo sau
ông, là đám đông vây kín ông. Vậy mà ông thật cô đơn giữa đám đông ấy,
giữa đám đông "lô nhô loài người". Nỗi cô đơn ấy lại làm tôi nhớ tới cái
thú tiêu khiển có vẻ lạ lùng của ông. Cái thú mà ông chỉ có thể tận
hưởng riêng mình chứ không thể nào san sẻ cùng ai được, đấy là cái thú
được làm bạn với nỗi cô đơn, được ngồi lặng yên một mình một cõi trong
phòng vắng để uống rượu và... nhìn nắng từ sáng đến chiều tối trong
khoảng không gian tĩnh lặng. Không rõ đấy có phải là "mỗi ngày tôi chọn
một niềm vui" (?). Ông đã cô đơn biết chừng nào.
TCS, tôi thấy ông như vẫn còn ngồi đó, trên chiếc ghế bành quen thuộc,
điếu thuốc hút dở, chiếc gạt tàn, lọ hoa và cốc rượu trên mặt bàn. Tất
cả đều im lìm, bất động, như bức vẽ của ông, bức tranh tĩnh vật. Ông vẫn
còn ngồi đó, nhìn nắng lên mỗi ngày, nhìn nắng tắt mỗi ngày, nhìn "nắng
vàng phai như một nỗi đời riêng". Rồi nắng lại lên, rồi một ngày mới
lại bắt đầu... TCS, tôi thấy ông như vẫn còn ngồi đó, ngày này sang ngày
khác, trong căn phòng đó, hay phía ngoài hành lang, nhìn xuống những
mặt đường bình yên, thấy xe ngựa ngược xuôi, thấy dòng đời xuôi ngược,
thấy cuộc sống vẫn lao nhanh về phía trước...
Đã có người hỏi ông, "Chết là sao, sao gọi là chết?" Ông trả lời: "Có
người bỏ cuộc tình mà đi như một kẻ đãng trí, có người bỏ cuộc đời mà đi
như một giấc ngủ quên..." TCS, ông vừa như một kẻ đãng trí, lại vừa như
người chìm đắm trong một giấc ngủ quên.
Lại có người hỏi, "Một cõi đi về là sao, sao gọi là một cõi đi về?" Ông
trả lời: "Có một cõi đến và một cõi về. Cõi đến là đến từ hư vô và cõi
về là về lại hư vô. Ai cũng có một cõi đi về, vì vậy xin có lời chúc
bình an cho chuyến hành hương dành riêng cho mỗi người trong cuộc đời
này..." Những lời ấy tôi tin là lời thực, vì vậy tôi cũng muốn gửi đến
ông "lời chúc bình an" ấy, như ông đã chúc cho mọi người còn ở thế gian
này, và những gì ông mang theo được trong chuyến hành hương sau cùng sẽ
không phải là... ảo giác.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét