Nói với ai!
Giữa cuộc sống bộn bề với bao
việc lo toan, phiền toái, đôi lúc chúng ta cũng muốn được yên tĩnh, thảnh thơi
với giây phút hiện tại, không muốn tiếp xúc với bất cứ một ngoại cảnh nào.
Những việc đó tưởng chừng đơn giản, vậy mà không giản đơn chút nào.
Bởi lẽ, trong tâm thức chúng ta
đã huân chứa rất nhiều chủng tử, tập khí, nên khi mong muốn có giây phút được
bình yên tự tại như vậy thì những tập khí tiềm tàng đó nó cứ hiện ra, khiến cho
chúng ta không thể tự làm chủ mình mà trái lại dễ dàng gá duyên với hoàn cảnh
xung quanh. Vì thế việc tự chủ là một vấn đề rất khó đối với đời sống thế tục
cũng như các công việc mà chúng ta đang đối diện.
Hằng ngày chúng ta phải nói
chuyện tiếp xúc với mọi đối tượng, nhưng tiếp xúc như thế nào để đem lại lợi
ích cho mọi người, nói chuyện như thế nào để không đi ngược lại với đạo lý an
tịnh, đó là vấn đề đặt ra cho mỗi chúng ta trong cuộc sống, trong lối tư duy và
tìm ra một giải pháp thích hợp xây dựng hạnh phúc cho chính mình.
Có những người, khi tiếp xúc,
chúng ta chỉ nói chuyện cho có lệ, hoặc nói cho qua chuyện, nhưng có những
người mỗi khi nói chuyện ta sẽ chia sẻ hết tâm tư tình cảm của mình để cho đối
tượng đó hiểu và không còn cảm thấy đơn độc khi đối diện với mình. Nhưng cuộc
đời có được mấy tri âm tri kỷ để chia sẻ tất cả những niềm sâu kín của mình. Đa
số, khi tiếp xúc, người ta chỉ mong sao cuộc trò chuyện đó đem lợi về cho mình.
Là người con Phật, chúng ta phải
luôn ý thức hành động của mình. Ý thức ở đây là hiểu đúng về ba nghiệp, thân,
khẩu và ý. Sự tác ý của con người sẽ dẫn con người hình thành nên nghiệp thiện
hay ác. Nếu con người để cho tâm tư tự do theo thói quen suy nghĩ, tự do làm
những điều mình muốn, tự do nói ra những điều thỏa mãn cho riêng mình, thì những
tâm tư đó sẽ ghi lại một dấu ấn, có thể mang lại một kết quả tai hại hiện tại
không chỉ cho bản thân mà còn cho cả hoàn cảnh xung quanh. Khi một con người
đau khổ, sự ảnh hưởng của kẻ ấy cũng tác động lớn đến xã hội, đến con người
xung quanh, làm cho ai cũng lo sợ, làm cho ai cũng phải cảnh giác, cảm thấy bất
an trong từng giây, từng phút…
Còn khi xã hội hiện tồn con người
luôn sống đời an lạc, không những vị đó đem lại hạnh phúc cho mình mà còn đem
lại hạnh phúc cho người, làm cho mọi người luôn cảm thấy an tâm khi tiếp xúc,
khi nói chuyện hay tin tưởng vào con người ấy và sống tốt hơn. Vì vậy, người
con Phật khi làm bất cứ một việc gì, trước phải xem bản chất của việc làm ấy có
đem lại lợi lạc cho mình và cho tha nhân hay không, phải thấy hiểu đúng bản
chất của sự việc, luôn sống trong chánh niệm tỉnh giác, thì sự hiện hữu mới
thấy có giá trị. Phải biết mình đang tiếp cận với đối tượng nào và nên tránh
những gì gây cho mình sự không như ý.
Ngay trên ý niệm như vậy, chúng
ta sẽ tìm đến những bậc thiện tri thức để học hỏi và trau dồi phẩm hạnh đạo đức
cho mình. Khi nói chuyện hay tiếp xúc với người hiền, chúng ta sẽ được tưới tẩm
những hạt giống tốt, những hạt giống an vui và thánh thiện. Chúng ta sẽ được vị
ấy chỉ dạy cho điều hay lẽ phải, dẫn dắt cho chúng ta biết rõ con đường nào cần
đi, con đường nào cần tránh để không bị hầm hố nguy hiểm bẫy sập. Bằng ngược
lại, nếu không được tiếp cận, hướng dẫn, học hỏi từ bậc thiện tri thức, chúng
ta sẽ dễ dàng đi lạc vào con đường đầy ác thú, lầm lỗi.
Tại sao vậy? Bởi vì chúng sanh,
bản tính cố hữu tồn tại của mình là thường hay có tánh khen mình chê người, hay
nói xấu chê bai kẻ khác, hay bàn chuyện thiên hạ, để rồi sanh ra sự ganh ghét,
thù hiềm và trách cứ lẫn nhau, ít có ai nghĩ về mình và tự trách mình. Trong
kinh Pháp cú, đức Phật dạy: thắng hàng vạn quân địch ở ngoài xa trường chưa thể
xem người chiến thắng đó là kẻ anh hùng hay là sự chiến thắng tối thượng. Chỉ
khi nào, con người ấy chiến thắng được bản chất xấu xa của mình, chiến thắng
những cám dỗ dục vọng tồn tại trong tự thân mình, làm chủ mình, làm chủ hoàn
cảnh và không bị lệ thuộc bởi bất cứ một cái gì thì sự chiến thắng đó mới gọi
là chiến thắng tối thượng.
Qua điều này, chúng ta sẽ hiểu rõ
hơn về sự làm chủ bản thân mình, sự hiện hữu của mình và làm thế nào để đem lại
cho mình có một đời sống an lạc thật sự, mà không phải là sự đối đáp hay là sự
lừa lọc, gây tổn hại lẫn nhau, gây sự hiềm hận lẫn nhau từ đời này sang đời
khác. Khi sống đời sống như vậy, mình sẽ chiến thắng, giặc ở đây không phải là
giặc ngoại cảnh mà giặc là vốn hằng hữu trong tâm mình, đó là chiến thắng những
ham muốn đòi hỏi theo ngã chấp của mình. Chiến thắng nó và làm chủ nó. Đó là
chiến thắng tối thượng.
Cũng vậy, trong giáo pháp
Phật-đà, bất cứ một ai khi học hỏi, điều cần thiết đầu tiên là phải ý thức về
những hành động của mình đang làm, đang suy nghĩ và đang nói như thế nào? Nghĩa
là chúng ta luôn sống trong những giây phút chánh niệm, tỉnh giác. Khi ta tiếp
cận nói chuyện với ai, chúng ta ý thức rằng mình đang nói với ai và đang nói
cái gì, đó mới là điều chính yếu.
Tại sao lại như vậy? Tại vì tận
trong thâm tâm của mỗi con người đều ẩn chứa nhiều nỗi niềm khúc mắc chưa được
chuyển hóa, có những việc cả đời không thể nói ra được, cho nên thế gian này có
nhiều người rất đau khổ khi mình có đầy đủ các giác quan nhưng phải im lặng,
như câm như điếc, và sống trong sự dày vò đau khổ. Có người lại quá vô tư trong
suy nghĩ, đụng đâu nói đó, không nghĩ đến hậu quả của nó là thế nào và dẫn đến
những sai lầm nghiêm trọng, khiến cho mình và cho người bất an, mất lòng tin
tưởng.
Vậy, chúng ta phải sống như thế
nào để được hài hòa và an lạc? Sống giữa cõi đời đôi lúc chúng ta không còn
biết mình là ai nữa, nguyên lý nào có thể giúp chúng ta làm chủ được bản thân
mình và đem lại những kết quả lợi lạc trong khi tiếp cận hay hành xử một công
việc gì đó? Đức Phật dạy rằng, chúng ta không cần phải nương tựa vào ai cả, mà
phải nương tựa vào hải đảo tự thân của mình, nương tựa vào chánh pháp. Chỉ khi
mình biết rõ lộ trình nương tựa hòn đảo tự thân là thế nào?
Và nương tựa vào chánh pháp ra
sao thì chúng ta sẽ bước những bước đi an tịnh. Hòn đảo tự thân, đối với người
thường thì quá ư là khó, vì họ phước mỏng, nghiệp dày, làm sao xây dựng được
hòn đảo kiên cố để làm nơi nương tựa. Còn chánh pháp thì trở về nương tựa nhưng
cần phải có người để chỉ dẫn phải đi như thế nào. Cần có Thầy dạy để giúp cho
mình đi những bước đi chân chính. Trong kinh Tứ Thập Nhị Chương, đức Phật dạy:
‘gặp được bậc thiện tri thức là khó’, vì thế chúng ta cần phải tìm đến những
nơi nào có bậc thiện tri thức để học hỏi và thỉnh cầu quý vị ấy hướng dẫn chỉ
dạy cho mình.
Thiện tri thức đó không ở đâu xa
mà ở ngay cạnh chúng ta, những tấm gương cho chúng ta làm lành tránh dữ. Những
tấm gương tốt hiện hữu trong cuộc đời giúp cho chúng ta thấy đó để noi gương
theo sống cho tốt, còn những tấm gương bất hảo giúp cho chúng ta cần xa lánh
không nên tái phạm. Đó là thiện tri thức ở cuộc đời, còn trong đạo Phật thì chúng
ta phải tìm đến nương tựa những vị thầy có khả năng chuyển hóa những đau khổ
cho đệ tử, có khả năng hướng dẫn đời sống tâm linh cho đệ tử ngày càng thăng
hoa hơn trên con đường tu tập. Vị thầy không chỉ là tấm gương thân giáo và khẩu
giáo, mà vị thầy còn là tấm gương đại diện cho hàng Tăng bảo thường trụ truyền
trì mạng mạch ở thế gian, tìm đến được những bậc Thầy như vậy, chúng ta sẽ được
nương tựa học hỏi rất nhiều.
Cuộc đời con người sống chỉ vỏn
vẹn mấy mươi năm, ai dám chắc rằng cuộc sống đó là dài, ai dám hãnh diện rằng
mình có thể có đời sống hạnh phúc miên viễn khi trong tâm tư vẫn còn tiềm ẩn
những bộc phát của tham sân si, hay những kiết sử đem lại đau khổ. Vậy chỉ có
khi nào chúng ta ý thức được cuộc sống hiện hữu chỉ như những con thiêu thân,
chỉ như lằn chớp vừa lóe ra trong không trung rồi chợt tắt, hay nói đúng hơn,
so với vô vàn tỉ tỉ năm thì kiếp sống ấy chợt hiện ra rồi chợt mất, chúng ta
mới tỉnh mộng để trở về, để sống sao cho tốt với chính bản thân mình, cho mọi
người xung quanh. Chúng ta không chỉ sống cho mình, mà còn sống cho người, sống
không ích kỷ, sống sao đem lại lợi lạc cho tất cả nhân thiên.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét