Sống như thế nào?
- Benjamin Franklin
Thật vậy, rất nhiều người trong
chúng ta sống “khổ” từ bé đến lớn, cho cả đến khi chết đi hay nói theo nhận
định ở trên là đã chết lâm sàng từ lâu. Khổ ở đây không phải về mặt vật chất mà
khổ ở mặt tinh thần. Rất nhiều người đánh đổi tuổi trẻ, sức khỏe, hạnh phúc,
thời gian bên người thân yêu lấy cái gọi là công việc, sự nghiệp, địa vị và
tiền bạc để rồi khi về già hoặc khi ốm đau bệnh tật thì công việc, sự nghiệp
mất, sức khỏe suy sụp và sẵn sàng trả giá cao để “mua lại” sức khỏe, còn tuổi
trẻ chắc chắn đã một đi không trở lại.
Trẻ em ở Việt Nam thậm chí bị
đánh cắp tuổi thơ, học nhiều hơn tận hưởng thời thơ ấu, những đồng phạm tiếp
tay lại chính là cha mẹ và thầy cô. Từ lớp mầm non đã phải học thêm, học nếm,
học đọc, học viết, học chuẩn bị trước khi bước vào lớp một, cứ như vậy cả cuộc
đời niên thiếu cho đến tận khi tốt nghiệp đại học phải đóng vai những con lừa
còng lưng cõng sách vở trên vai, “chữ nghĩa kiểu thầy cô” trong đầu.
Tốt nghiệp đại học xong, những
người được “xã hội” cho là may mắn, kiếm được việc làm ngay, bước vào cuộc sống
thực tế với cơm áo, gạo tiền, làm việc từ sáng đến tối, 8h/ngày, 6 ngày/tuần.
Cứ vậy cày cuốc, lo mua nhà mua cửa, mua xe, lấy vợ sinh con đẻ cái, lo sữa,
bỉm, tã lót cho con, lo xin cho con đi nhà trẻ, chạy trường, chạy lớp, lo cho
con thi cấp 2, cấp 3, đại học, lo xin việc cho con, rồi lo dựng vợ gả chồng, cứ
vậy lo cho đến lúc chết. Một cuộc đời hoàn toàn lo âu và toan tính. Đến khi về
già chép miệng thở ra: “Âu cũng là một kiếp nợ đồng lần”.
Tôi nghĩ không ai trên đời này
muốn sống như vậy cả nhưng thực tế nhiều người đang sống như vậy, chỉ đến khi
về già có kinh nghiệm có thời gian ngẫm ra thì đã muộn.
Vậy sao chúng ta không thay đổi?
Tại sao chúng ta lại vẫn cứ đi theo lối mòn của các thế hệ đi trước? Chúng ta
sợ sự khác biệt, sợ khác với đám đông?
Tại sao không dám tận hưởng cuộc
sống? Tại sao không dám mang lại hạnh phúc cho gia đình mình, cho những đứa
con, cho những người thân yêu?
Nhiều người nghĩ rằng chúng ta
chỉ có thể an nhàn, tận hưởng cuộc sống khi đã có trong tay rất nhiều tiền, sau
khi đã về hưu, đã phấn đấu một đời. Vâng, thế hệ tôi được dạy như thế. Nhận
thức của xã hội là như thế. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ lúc đó chúng ta quá già,
không còn sức khỏe, ốm yếu, bệnh tật, ăn không biết ngon, xương cốt đau nhức,
nằm trên giường còn thấy khó ở chứ đừng nói làm gì, tận hưởng vào đâu?
Để tận hưởng vật chất cần có nhiều tiền?
Đó là một nhận thức sai lầm. Thực
tế, tại Việt Nam nhiều đại gia sống trong tòa biệt thự hoành tráng, đất đai vô
số, sở hữu Roll-Royce, xài toàn hàng hiệu, nhưng trong lòng lại bất an, ăn nhà
hàng hạng sang nhưng không thấy ngon, tối ngủ giường êm, đệm ấm nhưng giấc ngủ
chập chờn, không an giấc. Đến khi thức giấc lại phải đối mặt với toàn toan
tính. Tất nhiên, nếu có được tất cả là điều tuyệt vời nhưng điểm quan trọng mấu
chốt ở đây chính là cân bằng cuộc sống. Bạn hãy bằng lòng với cuộc sống không
có thật nhiều tiền như đại gia chỉ có mỗi thứ một chút, nhưng cân bằng cuộc
sống chắc chắn sẽ rất thú vị và hạnh phúc.
Tận hưởng cuộc sống không phải là
khái niệm vật chất, vì vậy không liên quan đến vật chất, không cần tiền bạc.
Tận hưởng cuộc sống là khái niệm tinh thần. Đó là cảm nhận, là nhu cầu tinh
thần. Bất kỳ ai cũng có thể tận hưởng cuộc sống theo cách của họ, ở bất kỳ đâu,
vào bất cứ lúc nào. Ngay bây giờ, bạn có thể tự cho chép bản thân mình thư
giãn, nằm trên một đồng cỏ xanh, hay nhâm nhi cà phê góc phố ngắm người qua
lại, hay thả hồn trong những trang sách trong góc phòng tĩnh lặng.
Hãy sống chậm lại, cảm nhận và
hưởng thụ cuộc sống! Đừng để xã hội vật chất cuốn trôi bạn đi, dòng đời xô đẩy
làm bạn mất kiểm soát. Cuộc sống quanh ta có rất nhiều điều thú vị, dễ thương
nho nhỏ, nhưng chỉ vì bước đi quá vội vã mà chúng ta bỏ qua. Tại sao các nhạc
sỹ lại cảm nhận được nốt nhạc trong cuộc sống, tại sao nhà thơ lại có thể rung
động trước một nhành hoa? Có thể họ được ông trời thiên phú cho một số tài
năng, cảm nhận bẩm sinh nhưng có một điều chắc chắn họ hơn ta trong thực tế là
họ đã dừng lại, đóng băng khoảnh khắc đó, cảm nhận, nâng niu, sung sướng, hạnh
phúc rồi tìm những ca từ, nốt nhạc, chắt chiu,chọn lọc, chậm rãi để biến những
rung động, cảm nhận cá nhân đó thành những khuông nhạc hay áng thơ. Tất cả
những cái đó đầu tiên là để thỏa mãn cá nhân, để giúp họ hưởng thụ cuộc sống
sau đó mới phổ biến ra xã hội như một cách họ chia sẻ niềm vui. Họ đã dành thời
gian để sống chậm lại với những khoảnh khắc, còn ta thì tua nhanh cho đến hết
cuộc đời.
Người phương Tây có câu: “Cuộc
sống là một món quà” (Life is a gift). Hay trong hậu Tây Du Ký của Phương Đông,
sau khi bốn thầy trò Đường Tam Tạng đi Tây Trúc thỉnh kinh về, được đầu thai
làm Bồ Tát. Trong đêm cuối cùng của kiếp người, đợi ngày mai trời sáng vào cõi
Niết Bàn, Tam Tạng trằn trọc bâng khuâng không ngủ được mà theo lời Tôn Ngộ
Không là do ông nhớ cả một kiếp người, Tôn Ngộ Không là một con khỉ đá và thích
hưởng thụ cuộc sống, hỉ nộ ái ố của kiếp người hơn là kiếp Phật vô ưu vô lo.
Chúng ta là người nhưng lại không cảm nhận được sao?
Hãy tận hưởng những giây phút bạn
sống trên cuộc đời này.
Sống là một động từ vì vậy hãy sống sao cho sống động.
Hãy cảm ơn cuộc sống vì những gì
mình có, cũng như chính sự hiện diện của bạn trên cuộc đời này. Nếu không là
người chúng ta là cái gì? Bạn thích sự vô hình, vô tưởng, không biết đó? Hãy
hạnh phúc khi mỗi sáng mai thức dậy thấy cơ thể khỏe mạnh, yêu đời. Hãy tận
hưởng cuộc sống, hạnh phúc với những điều rất bình dị, như nô đùa cùng con trẻ,
tiếng cười khúc khích của trẻ thơ, bữa ăn ấm cúng cùng gia đình, nghe thì đơn
giản nhưng nhiều người để tuột qua, khi mất rồi mới thấy tiếc.
Vật chất ư? Ngay cả với những
chuyên gia kinh tế học nổi tiếng thế giới như AlfredMarshall, Adam Smith hay
Milton Friedman còn cho rằng công việc của họ là tìm hiểu xem con người làm
những cái gì và ảnh hưởng của những hành vi này đối với xã hội loài người ra
sao và kinh tế học là môn học để làm sao thu nhận được nhiều nhất từ cuộc đời.
Nếu chiếu theo lăng kính này, mỗi
chúng ta có một xuất phát điểm như nhau, đều sinh ra và có số vốn bằng nhau đó
là cuộc sống, đơn vị đồng tiền chính là thời gian. Hãy làm sao thu lời lớn nhất
từ cuộc đời của bạn và hãy hạnh phúc với những gì bạn có. Một trong những kịch
bản phim khai thác đề tài này khá thú vị là “In Time”, các bạn có thể xem để
tham khảo.
Sống là để trải nghiệm
Hãy chấp nhận cuộc sống với những
thách thức, những vui buồn, hỉ nộ ái ố, hãy luôn mỉm cười với cuộc sống, gạt bỏ
sự nhút nhát, sẵn sàng thử nghiệm và thay đổi chính mình. Thử nghiệm và Thất
Bại (Trial & Error) là chuyện bình thường. Các nhà khoa học nghiên cứu còn
thích thú với quá trình đó. Sao bạn không áp dụng vào cuộc sống hàng ngày, ví
dụ bạn hay ngượng trước đám đông nhưng lại đăng ký tham gia một lớp học nhảy
đầm ngoài vườn hoa. Bạn sợ độ cao nhưng đăng ký một lớp học leo núi. Đôi lúc
dám làm những điều bạn không thích có thể mang đến cho bạn những niềm vui bất
ngờ, những thử nghiệm thú vị, cho bạn kinh nghiệm, kỹ năng và tăng sự tự tin.
Hãy sẵn sàng thử nghiệm, vượt qua những thách thức của bản thân, làm những điều
bình thường mình sợ không dám làm miễn là không vi phạm luân thường đạo lý và
trái với lương tâm. Trong lần đi chơi trèo thuyền Kayak và leo núi ở Vịnh Hạ
Long vừa rồi, người hướng dẫn viên nói với chúng tôi rằng, đoàn của chúng tôi
là đoàn người Việt Nam
đầu tiên. Vậy hóa ra từ trước đến nay, bao cảnh đẹp và thú vui ở ngay Việt Nam chỉ dành
cho Tây chơi thôi sao? Họ phải mất tiền bay máy bay từ một nơi xa xôi đến đây
để được trải nghiệm một trong những danh thắng của thế giới, còn chúng ta người
bản xứ cơ mà.
Sống chậm không có nghĩa là lười biếng
Sống chậm và tận hưởng cuộc sống
không có nghĩa là lười biếng, không làm gì cả mà sự thực là đòi hỏi nỗ lực
100%. Bạn muốn dạy sớm đạp xe dưới anh ban mai, hay trong tiết trời Thu lành
lạnh, hít thở không khí trong lành, mùi thơm của hương hoa đất trời, đi về cà
phê ăn sáng, tán gẫu cùng bạn bè nhưng lại không muốn chui ra khỏi chăn lúc
trời vừa sáng. Bạn muốn lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn nhưng không muốn leo núi.
Với bất kỳ việc gì hãy nỗ lực hết sức của mình. Không phải tất cả các phát minh
khoa học đến từ lần thí nghiệm đầu tiên. Không phải tự nhiên một ai đó có thể
trượt băng, trượt tuyết, đi vòng quanh thế giới, đến được những nơi thâm sơn,
cùng cốc, tận cùng của thế giới, những thành phố cổ xưa với nền văn minh đã
mất, dám nhảy xuống biển khơi từ những vách đá treo leo dựng đứng, chinh phục
những đỉnh cao, nơi không khí loãng có thể làm chết người. Tất cả những thứ đó
đều đòi hỏi nỗ lực, nỗ lực chinh phục chính bản thân mình, nỗ lực hoàn thiện
bản thân mình, nỗ lực đưa mình ra chấp nhận thách thức của thiên nhiên. Bởi vì
kẻ thù lớn nhất của đời người chính là bản thân mình. Một khi bạn đã chinh phục
tất cả các kỳ quan của thế giới, cuộc đời có nhiều trải nghiệm, bạn sẽ tự tin
hơn, “người” bạn sẽ lớn lên và trái đất sẽ ngày càng nhỏ lại dưới đôi bàn chân
bạn. Làm hay chơi cũng thế thôi cần rất nhiều nỗ lực.
Hãy làm tận sức, sống tận hưởng
và luôn luôn nỗ lực hết mình!
Để thấy Vũ trụ trong một Hạt cát
Và Bầu trời trong một Đóa hoa Rừng,
Hãy giữ Vô cùng trong lòng tay bạn
Và Thiên thu trong một khắc đồng hồ.
- William Blake
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét