Vứt bỏ cái ngã
Vứt
bỏ cái ngã đi. Bởi vì đó là điều đẹp nhất có thể xảy ra cho bạn. Đó sẽ
là hài lòng lớn lao nhất có thể tới với bạn. Nếu bạn thực sự muốn là
phúc lạc, vứt bỏ cái ngã đi - bởi vì cái ngã đang tạo ra đủ mọi khổ của
bạn và mọi địa ngục của bạn.
Khó đấy, bởi vì điều đó cũng tựa như điều ngược đời. Nhưng bạn có quan
sát không? Mọi khổ tới bạn bởi vì cái ngã của bạn, bởi vì bản ngã của
bạn. Bạn cứ bị tổn thương lặp đi lặp lại, bạn đau khổ nhiều bởi vì bản
ngã. Nó giống như vết thương bao giờ cũng còn đau, và bất kì cái gì,
ngay cả một cơn gió thoảng, một cơn gió mát, cũng làm đau bạn. Ai đó mỉm
cười và điều đó gây đau, ai đó cười to và điều đó gây đau, ai đó đang
đi theo cách của mình, có thể bị lạc trong ý nghĩ riêng của người đó,
không nhìn vào bạn, và thế thì điều đó gây đau.
Tom nói với vợ mình, 'Đừng làm anh bực mình thêm nữa! Em đang chọc giận anh đấy!' Và anh ta thực sự phát điên.
Chị vợ nói, 'Nhưng em có nói gì đâu. Em làm việc của em mà.'
Tom nói, 'Đấy là lí do tại sao. Em cứ im lặng thế, điều đó gây bực mình. Vì Chúa, em nói điều gì đó đi!'
Bây giờ, nếu bạn giữ im lặng, thế nữa ai đó cũng có thể bị bực mình. Nếu
bạn nói, thế thì có rắc rối. Bản ngã sẵn sàng bị tổn thương; nó sẽ tìm
cách thức và phương tiện để bị tổn thương. Cho nên người sống với bản
ngã, với cái ngã, không thực sự là người vị kỉ đâu, người đó là người
ngu. Bởi vì người đó chỉ đau khổ. Đây là cái kiểu vị kỉ phi vị kỉ gì
vậy, nếu bạn chỉ đau khổ?
Vứt bỏ bản ngã đi. Quên hết về bản ngã đi. Hiện hữu dường như bạn không
có, tồn tại như cái trống rỗng, và nhìn xem - hàng triệu kinh nghiệm đẹp
trở thành sẵn có cho bạn. Mọi thứ đều trở thành kinh nghiệm sâu sắc,
thoả mãn. Mọi thứ đều đem tới món quà, ân huệ. Mọi thứ đều trở thành
phúc lành.
Bản ngã bao giờ cũng mong đợi và do đó bao giờ cũng bị thất vọng. Người
không bản ngã không mong đợi điều gì, do đó mọi thứ đều đáp ứng; bất kì
cái gì xảy ra đều rất tốt, bất kì cái gì xảy ra đều vô cùng trọng đại.
Ngay cả người đó bắt gặp một bông hoa cỏ nhỏ, người đó cũng bị thôi miên
bởi nó. 'Bông hoa đẹp thế! Mà mình chưa làm được gì cả, mình không xứng
với nó, và nó có đó chỉ để chờ đợi mình.' Chỉ nhìn lên trời thôi, và
người đó được đáp ứng. Chỉ nghe chim chóc thôi, và bài ca vĩ đại nảy
sinh trong tim người đó. Thế thì mọi thứ đều đáp ứng cho người đó.
Thất vọng bắt nguồn từ mong đợi, và bản ngã bao giờ cũng mong đợi. Bản ngã là kẻ ăn xin.
Một người ăn xin tới gặp hoàng đế và người ăn xin nói, 'Nếu bệ hạ định
cho ta bất kì cái gì thì có một điều kiện đấy.' Hoàng đế đã gặp nhiều
người ăn xin - nhưng người ăn xin với điều kiện sao? Và người ăn xin này
mới thực sự kì lạ, một người rất mạnh mẽ. Ông ta có duyên dáng, sức lôi
cuốn, cá tính của ông ta có hào quang. Ngay cả hoàng đế cũng cảm thấy
chút ít ghen tị. Và điều kiện sao?!
Hoàng đế nói, 'Ông ngụ ý gì? Ông ngụ ý gì bởi điều kiện của ông?'
Người ăn xin nói, 'Đây là điều kiện của ta: ta chỉ chấp nhận nếu bệ hạ
có thể rót đầy bình bát ăn xin của ta một cách tuyệt đối.'
Đó là cái bình bát ăn xin nhỏ. Nhà vua nói, 'Ông cho ta là cái gì vậy?
Ta là kẻ ăn xin sao? Ta không thể rót đầy cái bình bát ăn xin nhỏ bé bẩn
thỉu này sao?'
Người ăn xin nói, 'Cứ phải nói trước với bệ hạ thì tốt hơn, bởi vì về
sau bệ hạ có thể lâm vào rắc rối. Nếu bệ hạ cho rằng bệ hạ có thể rót
đầy, thì rót đi.'
Nhà vua gọi viên tể tướng tới và bảo ông ta rót đầy nó bằng đá quí: bằng
kim cương và ngọc bích, ngọc lục. Để cho người ăn xin này biết anh ta
đang nói với ai! Nhưng thế rồi có khó khăn. Bình bát được rót vào nhưng
nhà vua ngạc nhiên - khi viên đá quí rơi vào trong nó, đá biến mất. Nó
được đổ vào nhiều lần và lần nào nó cũng lại thành trống rỗng. Bây giờ
nhà vua bắt đầu khùng, nhưng ông ta bảo tể tướng, 'Cho dù toàn thể vương
quốc của ta có mất đi, nếu tất cả các kho bạc của ta có bị trống rỗng,
thì cứ để chúng như vậy đi - nhưng ta không thể cho phép kẻ ăn xin này
đánh bại ta. Điều này là quá đáng.'
Và tất cả các kho bạc, chuyện kể rằng, đều biến mất. Dần dần nhà vua trở
thành kẻ ăn xin. Điều đó phải mất nhiều tháng. Và người ăn xin vẫn có
đó và nhà vua có đó và toàn thể kinh đô có đó và mọi người đều tự hỏi
cái gì đã xảy ra, cái gì sẽ xảy ra vào lúc cuối. Mọi thứ đơn giản biến
mất.
Cuối cùng nhà vua phải sụp xuống dưới chân người ăn xin và nhà vua nói,
'Tha thứ cho ta, nhưng trước khi ông ra đi, nói cho ta một điều. Bí mật
của chiếc bình bát này là gì? Tất cả đều biến mất trong nó.'
Người ăn xin bắt đầu cười to. Ông ta nói, 'Nó được làm bằng bản ngã con
người đấy. Ta đã làm ra bình bát ăn xin này bằng bản ngã của con người:
mọi thứ đều biến mất trong nó, chẳng cái gì đã bao giờ hoàn thành nó
cả.'
Đó là điều đang xảy ra cho bạn. Nó không phải là câu chuyện, nó là cuộc
sống của bạn. Bạn cứ cho vào trong bình bát ăn xin của mình nào nhà cửa,
xe cộ, số dư ngân hàng - mọi thứ đều biến mất. Bạn lại trống rỗng.
Chẳng bao giờ có thoả mãn nào, chẳng bao giờ có mãn nguyện nào. Bạn lại
ăn xin. Bạn đã từng làm điều đó trong nhiều kiếp. Đó là câu chuyện của
bạn. Nó đúng về từng câu chữ, nó không chỉ là đúng về mặt biểu tượng
đâu. Nó là chân lí trong cuộc sống của mọi người, trong cuộc sống của
mọi con người.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét