Vô thường
Trong hội ngộ, đã nẩy mầm chia ly" ...
Bạn có từng nghĩ rằng một ngày nào đó những người thương của bạn sẽ
không còn sống bên bạn nữa không? Chúng ta không một ai có thể biết chắc
được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Thậm chí chúng ta cũng không thể
biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vào một giờ sắp tới đối với những người
thân của chúng ta, hay thậm chí đối với bản thân mình.
Có thể bạn ta mới đến thăm ta ngày hôm qua, mà hôm nay ta được báo tin
là người đó đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Nhận được tin ấy mà
lòng ta bồi hồi xúc động, và ta dường như không thể tin vào những gì mà
tai mình vừa mới nghe thấy. Ta nói với người đến báo tin với ta rằng
“tôi mới nói chuyện với anh ấy ngày hôm qua mà” , hay “chị ấy mới đến
thăm tôi và còn tặng quà cho tôi nữa mà”. Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Người bạn ấy của ta đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Và có rất
nhiều, rất nhiều trường hợp tương tự như thế. Người ta mới thấy đó nhưng
giờ đây đã không còn nữa.
Khi chúng ta giao tiếp, cư xử với người xung quanh với ý thức rằng có
thể ngày mai ta sẽ không có cơ hội nghe được giọng nói của người đó nữa.
Có thể ngày mai ta sẽ không còn thấy được nụ cười tươi trên khuôn mặt
người đó nữa. Thì tự nhiên ta sẽ trân quí sự có mặt của người đó, và ta
sẽ không nỡ nói hay làm những gì có thể gây tổn thương cho người đó.
Người đó có thể là ba mẹ chúng ta. Người đó có thể là chồng hay là vợ
của chúng ta. Và người đó cũng có thể là con cái chúng ta… Chúng ta sống
với ý thức về sự vô thường, ngắn ngủi của một kiếp người càng sâu sắc,
thì cách sống của chúng ta, cách hành xử của chúng ta cũng sâu sắc và
yêu thương hơn.
Mỗi người trong chúng ta hay có khuynh hướng nghĩ rằng những người
thương của chúng ta sẽ sống với chúng ta hoài, sẽ sống với chúng ta mãi.
Chúng ta ít có khi nào nhớ rằng có thể chỉ sau một đêm thôi thì ta sẽ
mãi mãi không còn gặp người ấy nữa. Ta muốn nói những lời xin lỗi của ta
với người ấy, ta muốn nói lòng biết ơn của ta với người ấy hay ta muốn
thể hiện tình thương của mình cho người ấy - nhưng đã trễ rồi. Người đó
đã không thể nghe, và mãi mãi sẽ không thể nghe những gì ta muốn nói dù
chỉ một lời.
Vì vậy bạn hãy vui lên đi, bạn hãy cười tươi lên đi khi bạn vẫn có ba,
có mẹ còn sống bên bạn. Bạn hãy hạnh phúc lên đi khi những người thương
của bạn vẫn còn đó cho bạn. Và bạn hãy can đảm để nói cho người thương
của bạn những gì sâu kín nhất trong lòng của mình. Vì có thể bạn sẽ
chẳng còn cơ hội nào nữa nếu bạn không nói ra điều ấy. Và bạn hãy tha
thứ cho tất cả những ai đã từng làm hại bạn, làm tổn thương bạn vì có
thể ngày mai bạn cũng sẽ không còn có mặt trên cõi đời này nữa.
Điều mà tôi khám phá ra trong cuộc đời của mình cho đến tận bây giờ,
điều mà làm cho tôi hạnh phúc đó là tình thương, sự tha thứ, bao dung.
Có thể tôi thực tập yêu thương còn kém, có thể sự tha thứ, bao dung
trong tôi còn kém nhưng đó là con đường mà tôi sẽ nguyện đi trên ấy mỗi
ngày. Tôi tự nói với chính mình “hãy thương yêu khi có thể, hãy tha thứ,
bao dung khi có thể, bởi vì chỉ một giây phút thôi thì những điều này
sẽ trở thành không thể.”
Sinh ra, lớn lên, già yếu và mất đi chỉ có thời gian. Do đó, thời gian chính là kẻ thù đáng sợ nhất của con người và không từ bất kỳ ai.
Trả lờiXóa