Ta là ai? Ta sống mục đích ý nghĩa gì?
Khi tâm hồn đã đến lúc trưởng thành...trí tuệ cũng vừa đủ để nhận thức
mọi việc, thì vấn đề về sự sống và tình yêu của ta cũng đã lớn mạnh.
Trong tâm hồn ấy nó bắt đầu biết yêu thương, muốn yêu và được yêu. Trong
tâm hồn và trái Tim đầy nhiệt huyết ấy, đang bùng lên ngọn Lửa của Yêu
thương... Song hành với tình yêu trong bản thân ta, thì một vấn nạn về
sự sống cũng bắt đầu xuất hiện: Ta là ai? và sinh ra đời này để làm gì?
Tại sao Ta phải sống để rồi lại phải chết đi.???
Vấn đề này nó bắt đầu làm cho tâm thức ta phải chịu dằn vặt...thật là
khó khăn để giải quyết chính cái Sống của bản thân mình. Hầu như mọi
ngày, vấn nạn này không rời khỏi tâm trí, nó bắt ta phải tư duy không
ngừng nghỉ cho cuộc sống chính bản thân mình.
Ta nhận thấy sự học hỏi chỉ là để có phương tiện tốt hơn cho việc mưu
sinh của ta, nó không thật là mục đích để làm người và để sống...
Con người càng có phương tiện địa vị, tài lợi thì càng xa rời Chân,
Thiện, Mỹ của chính mình...Và cũng có nghĩa là, chính ta chỉ là một
trong những phương tiện để tự mưu sinh...
Tiền tài, vật chất, địa vị và quyền lực...ta nhận ra chỉ là phương tiện
để ta sống mà thôi, mọi mục đích và mưu cầu hạnh phúc của ta cũng chỉ là
những chuyến Xe đi đi về về...
Cao hơn thế nữa, ta cũng nhận ra rằng những lý tưởng về Tôn Giáo chỉ để
tự tìm một nơi trốn tránh bình yên của tâm hồn đang gào thét...Những lý
tưởng về chính kiến, khoa học, kỹ thuật, nghệ thuật....chỉ là một mớ
bồng bong do con người tạo ra, để lao mình vào đó, tự xoa dịu nỗi đau,
cho một thân phận đã được sinh ra làm người, mà chính nó không thể nào
tự biết nó.
Thế rồi cuối cùng không còn đường nào khác, nó chọn cho mình một phương
cách để sống, đi vào con đường thiện vậy. Nhưng hỡi ơi! chỉ là những
xiềng xích nô lệ bản thân...khi nó chợt nhận ra, kẻ sống ác tự trói mình
bằng xích Sắt, và người hành Thiện cũng đã tự trói mình bằng xích
Vàng... Nó thật sự không biết mình phải đi như thế nào. Hoàn toàn mù mịt
không lối thoát....
Chợt nhận ra bản thân mình Vốn: Đói khát, Ngu si, Yêu thương, SỰ BIẾT và phải Chết...
Sự đói khát, bệnh tật khiến mình phải lo toan và đầy sợ hãi; phải lo tích lũy của cải tiền tài....
Ngu si càng làm cho mình kinh hãi hơn...Mãi mê lo học hỏi, hiếu tri để tự hoàn thiện cho cái ngu đó.
Tình yêu thì luôn ở cùng ta...muốn được yêu và yêu...nhưng luôn lo lắng
sẽ bị tổn thương chính tình yêu của mình...luôn yêu cho chính bản thân
mình, chỉ vì chính mình thôi...một tình yêu nhỏ nhen, ích kỷ đầy tham
vọng đã được thành lập trong ta! Ta không thực sự nhận thức tình yêu
chân chính được sinh ra bởi sự bất chợt và bắt gặp sự chân thiện mỹ và
đã bùng dậy tình yêu vô điều kiện vì người và với người...
Sự BIẾT thì ta bất hạnh hơn loài vật kia, vì chúng cứ sống và sẽ chết;
còn ta? Ta biết sống để rồi chết, ta có lý trí và tư duy chính mình, vậy
trí tuệ sự biết của ta đâu rồi! Cuối cùng cái bất hạnh lớn nhất mà ta
phải cưu mang; là ta biết ta phải Chết, mà vẫn phải Sống để rồi chờ Chết
mỗi ngày...Một thây CHẾT biết đi!!!
Sau bao ngày miệt mài tìm lại chính mình, mà vẫn không lối thoát...
Ta chợt tự hỏi cái khôn ngoan, thông minh, trí tuệ của ta đâu rồi? Tại
sao trí tuệ ấy không giải quyết được vấn nạn của chính nó...? Ta là ai?
Ta sống để làm gì đây hỡi người...? Trí tuệ ư? Khôn ngoan ư? Có
chăng?!!! Ta Chợt nhận ra rằng ta thật sự thấp hèn...Ta hèn mọn thật...
những ngạo mạn, tự hào chính bản thân ta từ xưa cho đến giờ đã vội bỏ ta
đi...Những tình cảm nhỏ nhen và đầy ích kỷ ti tiện ấy, ta cảm nhận thật
sự đáng hổ thẹn...
Tất cả chỉ vì một cái Tôi đáng thương xót, đáng tội nghiệp của chính mình...
Ta thật ra không là gì cả, không chút gì gọi là trí tuệ hay thông
minh... khôn ngoan nào đã cho ta một cái sống vô nghĩa lý như thế này?
Ta Chợt nhận ra cái chân thật của Trí Tuệ mà bấy lâu nay là hằng hãnh
diện và cưu mang nó...Ta chợt nhận ra Tình yêu của ta...Một tình yêu chỉ
phản nghịch lại là lòng hận thù vô nghĩa...
Ôi! Trí tuệ ư? Ta là ai?
Từ trong sâu thẳm của tâm thức, vô thức (chưa được biết tới) đã bùng nổ
lóe sáng, soi lối cho Ý thức (đã được biết tới) nhận thức ra Ta là Ai.
Từ đây tất cả đã đều được khép lại...những hợm mình, nông nổi... những con vật trong ta đã có tự ngàn xưa đã chết...
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét