Biết đủ thì nghèo khổ cũng vui, không biết đủ thì giàu sang cũng vẫn buồn
Suy cho cùng: “Cao ốc ngàn gian, thì đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”,
hà cớ gì chúng ta phải truy cầu lắm thứ như thế? Huống chi, tiền dù
nhiều đến mấy, chức vị cao đến đâu đi nữa cuối cùng đến lúc sinh mệnh
lìa đời thì đâu còn ý nghĩa gì?
Lòng tham của con người là vô hạn. Người xưa có câu: “Người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi”,
nuốt không được cũng lại không muốn nhả ra. Trong cuộc sống, chúng ta
có thể bắt gặp rất nhiều người bị “danh và lợi” thắt chặt. Họ mãi truy
đuổi, một khắc cũng không dừng, có thứ này lại muốn thứ khác, có rồi lại
muốn cái mới hơn, cả ngày “được voi đòi tiên”.
Một điều rất hiển nhiên rằng dục vọng
của con người là hoàn toàn không thể thỏa mãn được. Nếu một mực cưỡng
cầu thì nhất định sẽ sinh ra phiền não.
Con người sống truy cầu danh lợi vốn là
để được hạnh phúc, vui vẻ, nhưng rất nhiều người vì truy cầu không được
lại đánh mất niềm vui, niềm hạnh phúc vốn có. Đây đúng là cái vòng luẩn
quẩn của nhân sinh.
Có thể thấy rằng, tâm biết đủ quan trọng đến mức nào đối với sinh mệnh của một người. Suy cho cùng: “Cao ốc ngàn gian, thì đêm nằm ngủ cũng không quá hai mét, ruộng tốt vạn khoảnh, ngày ăn cũng không quá ba bữa”,
hà cớ gì chúng ta phải truy cầu lắm thứ như thế? Huống chi, tiền dù
nhiều đến mấy, chức vị cao đến đâu đi nữa cuối cùng đến lúc sinh mệnh
lìa đời thì đâu còn ý nghĩa gì?
Có người nói: “Tôi cũng không muốn
liều mạng, quả thật không cần quá nhiều vật chất và hưởng lạc, nhưng
danh lợi là dấu hiệu của sự thành công. Cho nên, buông bỏ là không có
chí tiến thủ, không thể buôn xuống được.”
Không thể nghi ngờ rằng, danh lợi có
phần mang đến sự vinh quang cho con người, tự nhiên có lực hấp dẫn rất
mạnh mẽ. Tuy nhiên thành công và danh lợi lại không nhất định là ngang
hàng với nhau. Một người quá mức truy cầu danh lợi sẽ khiến tâm không
còn tĩnh tại, dễ làm nhiều việc không nên.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu người cả
đời lao tâm lao lực, đến lúc vinh hoa phú quý, công thành danh toại
tưởng rằng như thế là hạnh phúc, khoái hoạt. Nhưng quay đầu lại nhìn thì
hóa ra, hạnh phúc lại không phải ở nơi ấy…
Người như vậy ở nơi nào cũng có, họ rốt cuộc cuối cùng là thành công hay thất bại?
Người biết đủ sẽ không chọn cách sống
như vậy, họ cự tuyệt cách sống “chui đầu vào cái giỏ danh lợi”, bởi vì
họ biết sẽ bị “danh lợi” làm khổ cả đời. “Danh lợi” tuy rằng ở một mức
độ nào đó sẽ khiến con người khoái hoạt hạnh phúc nhưng dục vọng “danh
lợi” mãi cứ giãn nở ra vô hạn thì chỉ có thể làm cho người ta thống khổ
mà thôi. Cho nên, cổ nhân giảng: “Thấy đủ thường vui!”
Một người biết đủ ở phương diện công
danh lợi lộc có thể không thành công như người khác nhìn vào nhưng hẳn
là sẽ vui vẻ, hạnh phúc. “Biết đủ” chính là cách nắm giữ hạnh phúc trong
tay.
Người ta nói rằng “vui vẻ” là nguyên tố
không thể thiếu của mỗi người. Vào triều đại nhà Minh, có một vị tiên
sinh dạy học, gia cảnh bần hàn nhưng mỗi ngày đều dâng hương bái lễ, cảm
tạ trời xanh ban phúc. Vợ của ông nghĩ mãi mà không hiểu, liền hỏi: “Một ngày ba bữa đều là húp cháo loãng, sao có thể tính là hưởng phúc?”
Vị tiên sinh này trả lời: “Sống ở
nơi thái bình, không có chiến sự thảm họa, đó là cái hạnh phúc lớn nhất.
Hàng ngày có quần áo mặc, có cái ăn, không đến mức đông chịu lạnh, đói
không có gì ăn là hạnh phúc lớn thứ hai. Trong người không có bệnh tật,
không có tai họa, trong lao ngục không có tù nhân là cái hạnh phúc lớn
thứ ba. Chúng ta có cả ba thứ ấy rồi chẳng phải là phúc sao?”
Nhiều người nhìn vị tiên sinh này thường
cho rằng ông không thành công, nhưng ông lại tự thấy mình hạnh phúc.
Bởi vì trong lòng ông biết đủ, niềm hạnh phúc của ông đến từ góc
độ tương đối.
Có câu nói rất hay rằng: “Đừng khóc vì không có giày đi bởi vì có người còn không có chân để đứng!”. Bởi vậy mới nói: “Biết đủ thì người nghèo khổ cũng vui, không biết đủ thì người giàu sang cũng u buồn”. Ở vào cùng một tình cảnh, chúng ta chỉ cần thay đổi góc nhìn, thay đổi cái tâm của mình thì tình cảnh cũng tự nhiên thay đổi.
Có tâm biết đủ là quý trọng những gì có ở
hiện tại. Chúng ta đừng nên nghĩ mình thiếu những gì mà nên nghĩ nhiều
về những thứ mình đã có. Nếu không quý trọng, thì những thứ đang có hiện
tại cùng rời bỏ chúng ta mà đi.
Cách tránh được tai họa chính là coi
trọng phúc phận mình đang có. Ví như sinh mệnh và sức khỏe là tài phú
lớn nhất của mỗi người nhưng mọi người lại thường xem nhẹ, đến lúc sắp
mất đi rồi mới thấy hối tiếc thì đã muộn.
Cho nên, đại nạn không chết, bệnh nặng
mà khỏi sẽ khiến con người cảm nhận rõ rệt được niềm hạnh phúc tăng lên
gấp bội. Trái lại, không biết đủ mà tham lam sẽ dễ dàng bị lầm đường lạc
lối, khiến tai họa “không nên có” ập đến.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét