Buồn chán khi xả tâm không được
"Ai ngồi nằm một mình.
Độc hành không buồn chán,
Tự điều phục một mình
Sống thoải mái rừng sâu."
Hỏi: Kính bạch Thầy! Con đã học, đã biết nhất là khép mình trong giới luật sao con vẫn phạm, lương tâm con cắn rứt, khổ sở vô cùng. Ngày nào, giữ đúng con thấy tâm con được yên ổn, thanh thản, an vui.
Độc hành không buồn chán,
Tự điều phục một mình
Sống thoải mái rừng sâu."
Kinh Pháp cú
Hỏi: Kính bạch Thầy! Con đã học, đã biết nhất là khép mình trong giới luật sao con vẫn phạm, lương tâm con cắn rứt, khổ sở vô cùng. Ngày nào, giữ đúng con thấy tâm con được yên ổn, thanh thản, an vui.
Sự tu hành cũng có nhiều khó khăn, tâm còn yếu con không thể vượt qua
được, đôi lúc con cũng chán nản. Thưa Thầy, những lúc này con phải tu
như thế nào? Trạch pháp ra sao để tiến bước trên đường tu tập?
Đáp: Còn phạm tức là tỉnh thức chưa đủ, chánh niệm còn yếu, nên cố gắng
tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác Định và Định Vô Lậu, siêng năng cần mẫn tập
nhiều hơn, thì sẽ khắc phục được không còn phạm (còn phạm tức là còn tu,
hết phạm tức là hết tu). Đường lối tu tập của đạo Phật rất cụ thể, tu
tới đâu biết tới đó, có kết quả hay không có kết quả. Bởi vì, pháp tu xả
tâm, xả ít kết quả ít, xả nhiều kết quả nhiều.
Con nên quan sát lại tâm mình, con sẽ thấy có những kết quả rất lớn, đời
sống của con bây giờ so với lúc chưa tu thì có khác xa nhiều, tâm con
cũng vậy nhưng chưa rốt ráo.
Gặp lúc tâm chán nản, con nên quán sát lại kiếp sống của con người “Con
người sanh ra vốn để mà khổ”. Khổ thật, rồi con hướng tâm ám thị “Ta
phải thoát ra cảnh khổ này, dù cho xương tan thịt nát, máu trong thân
này có khô cạn, ta cũng quyết chiến thắng tận cùng để giành sự giải
thoát cho mình”.
Đọc đến câu hỏi này, Thầy cảm thông nỗi lòng đau khổ của con: “Đạo cảm
ứng giao nan tư nghì”. Xưa, đọc đến câu kinh này, Thầy rơi nước mắt. Đạo
quá khó khăn không thể nghĩ lường, nên chư Phật đã cảm thông nỗi khắc
khoải tu hành của những người đệ tử của mình.
Bây giờ Thầy cũng vậy, khi nỗi lòng con trút lên trang giấy, để cầu Thầy
cứu con thoát ra kiếp trầm luân đau khổ. “Tâm còn yếu ớt, con không thể
vượt qua được”, lời nói này khiến Thầy cảm thông, con như người đang
chới với giữa dòng sông sắp chết đuối tới nơi. Tiếng kêu cứu của con
thét lên: “Thưa Thầy những lúc này, con phải tu như thế nào? Trạch pháp
ra sao để tiến bước trên đường tu tập?”. Nghe tiếng kêu cứu này Thầy quá
bồi hồi, cảm ứng như Thầy đang chới với giữa dòng sông như con vậy.
Thầy là một con người không phải là một cây đá. Tu hành không có nghĩa
là trở thành cây đá, tu hành là dẹp bỏ những tâm ích kỷ, nhỏ mọn để
không làm khổ mình, khổ người, không thương ghét trong sự đối đãi, chứ
không thể nào làm mất tâm từ bi của một tu sĩ Phật giáo. Do đó, sự cảm
thông của Thầy không phải đây là lần đầu tiên, mà là của bao nhiêu lần,
khi mỗi người đệ tử của Thầy bỏ cuộc ra đi, Thầy biết họ đang chìm dưới
dòng sông khổ đau. Lòng Thầy tê tái. Bởi vì, luật nhân quả công bằng và
công lý nên quá khắt khe không ai cứu cho ai được cả, chỉ có mỗi người
phải tự cứu lấy mình. Xưa, đức Phật cũng đã từng cảm thông, Ngài xót
thương nói lên: “Các con hãy tự thắp đuốc lên mà đi, Ta chỉ là người
hướng đạo”.
Cách đây ba, bốn năm Thầy đã trả lời con câu hỏi này ngắn gọn để con có
một chiếc phao mà vượt qua, lòng Thầy cũng giao cảm, se thắt và thương
xót, đến giờ này con còn bám theo Thầy, nên khi nhuận lại tập sách này,
một lần nữa Thầy đã xót xa, thương cảm và nhớ đến những người đệ tử của
mình quá dại dột, nhẹ dạ, mềm lòng chạy theo những tà pháp cám dỗ bằng
những dục lạc, ăn uống, ngủ nghỉ phi thời, chùa to Phật lớn, đời sống
vật chất đầy đủ, tu hành sung sướng như một nhà giàu, sống thì được
nuông chiều nâng niu, còn ở đây, thì quá khắt khe trong giới luật ăn,
ngủ, độc cư mà còn bị nhiều thử thách nghịch duyên. Khiến cho tâm các
con tan nát. Nếu không tu tập rèn luyện như vậy thì làm sao thấy tâm
mình giải thoát. Hoa sen nở trong lò lửa, chứ hoa sen nở nơi bùn lầy
nước hôi thúi thì ra gì. Người tu sĩ Phật giáo Nguyên Thủy như hoa sen
nở trong lò lửa: “Thắng trăm trận không bằng thắng tâm mình, thắng tâm
mình mới là chiến công oanh liệt”.
Thắng tâm mình tức là ly dục ly ác pháp, ly dục ly ác pháp không đơn
giản, nó là một cuộc tranh đấu cam go giữa ánh sáng và bóng tối, giữa
thiện và ác, giữa tội lỗi và không tội lỗi, giữa đau khổ và không đau
khổ, giữa sống và chết, giữa thiên đàng và địa ngục.Trong cuộc đời này,
ai là người đã vượt qua dòng sông nhân quả, dòng sông đau khổ.
Tiếng kêu cứu từ tự thâm tâm của con, muốn vượt qua dòng sông đau khổ để
đến bờ giải thoát, nhưng sóng gió bão bùng quá mạnh, sức con đã kiệt,
hơi thở con đã tàn, con không thể vượt qua nổi, như các bạn con họ đã
chìm tận đáy sông rồi còn mong gì Thầy cứu được. Hiện giờ, con còn đang
lặn hụp chới với, sắp sửa chết đuối dưới dòng sông này nữa. Thầy cũng sẽ
mất đi một người học trò, Thầy biết làm sao hơn để cứu con bây giờ, nếu
không phải bằng sức lực của chính con thì còn ai hơn nữa. Thầy chỉ còn
có chiếc phao cuối cùng, đó là pháp môn “Như Lý Tác Ý”: “Dòng đời là khổ
đau, tâm ta hãy như cục đất, buông xuống! Buông xuống hết!”.
Suốt ngày đêm trong 24 tiếng đồng hồ, con thường nhắc tâm như cục đất thì may ra con sẽ đến bờ bên kia.
Con hãy nổ lực và dùng hơi thở cuối cùng để chiến đấu với nội tâm mình.
Buông xuống đi! Hãy buông xuống đi!
Chớ giữ làm chi có ích gì
Thở ra chẳng lại còn chi nữa
Vạn sự vô thường buông xuống đi!”
Trước kia, hằng tuần Thầy thường gặp các con, là niềm an ủi trong khi
bước chân của các con còn tập tễnh. Bây giờ, các con cứng cáp vững vàng
hơn, Thầy không thể đưa tay dìu dắt cho các con từng bước nữa mà phải
buông tay ra để các con tự bước vì sức Thầy đã già yếu, cứ một ngày qua
là sức khỏe tàn tạ thêm theo năm tháng không thể dìu dắt như trước nữa,
vì cơ thể là một phần vật chất vô thường. Thầy đã dùng nó tu tập khổ
hạnh một đời để tìm ra ánh sáng của đạo Phật đã bị dìm mất từ xưa, khi
tìm ra được thì sức lực đã yếu lắm rồi, nhờ nội lực tu tập Thầy đã phục
hồi và duy trì cho đến ngày nay, Thầy gióng lên tiếng chuông cảnh tỉnh
cho mọi người.
“Cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà-sa, sống không gia đình, không nhà cửa”.
Trời! Lời nói thì đơn giản, sao mà chẳng ai sống được?
Bởi vì, người ta còn muốn sống, người ta chưa dám chết, nếu không dám chết một lần thì làm sao sống lại.
Tại vì con chưa dám chết, nên con phải sống, sống trong đau khổ, đau khổ
muôn đời. Con thử nghĩ hiện giờ, con đang sống mà như người đã chết thì
ai chửi mắng con, con có giận không?
Lửa cháy, nước ngập con có sợ hãi không?
Nếu tâm con như cục đất tức là con đã chết, cái chết đó là cái sống muôn đời con ạ! Sanh tử luân hồi không còn nữa.
Hãy thử chết đi một lần con ạ! Thì con sẽ thấy được vũ trụ này không gì mà con không thông suốt.
Thầy lúc nào cũng bên các con, mỗi sự đau khổ của các con, Thầy đều cảm
thông và chia sẻ, những nỗi nghẹn ngào, khi nước mắt của các con tuôn
trào, các con có biết chăng? Lúc bây giờ, Thầy đều cảm thông những nỗi
thống khổ này, lòng Thầy se thắt, nước mắt Thầy cũng tuôn trào như các
con.
Hãy ráng vượt qua các con ạ!
Đường đi không còn xa nữa, chỉ có phút giây tận lực cuối cùng này mà thôi. Phút giây tử thần: “Sống mà như chết”.
BUỒN CHÁN
Hỏi: Kính thưa Thầy! Làm sao ngăn chặn được tâm buồn chán?
Đáp: Buồn chán là một trạng thái bi quan. Buồn chán là một trạng thái
ngao ngán cho một sự việc mình đang làm mà gặp thất bại. Muốn hết buồn
chán con nên tìm hiểu tâm con đang buồn chán cái gì?
Khi đã rõ sự việc buồn chán con đặt niệm đó tư duy quán xét theo như cách tu “Định Vô Lậu”.
Nên trao đổi tâm niệm buồn chán với một Thiện hữu tri thức thân thương, người ấy sẽ giúp xả tâm niệm đó.
Buồn chán là một trạng thái khổ đau, nó là ác pháp. Người tu hành theo
Đạo Phật nhất định không để tâm buồn chán và tìm mọi cách đẩy lui nó ra
khỏi tâm, giúp cho tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Vì lời dạy của Đức
Phật luôn luôn phải: “Ngăn ác, diệt ác pháp”. Buồn chán là một ác pháp,
ác pháp này rất độc nó có thể khiến con đi đến tự tử. Tự tử để không còn
buồn chán, nhưng sự thật nó không phải vậy. Bởi vì tự tử gây ra một tội
lỗi rất lớn, tội giết người. Người chết trong tự tử là người chết trong
đau khổ, chết trong đau khổ là chết trong địa ngục có nghĩa là người
này bỏ thân này tiếp nối thân khác ngay liền đều gặp thân đau khổ và còn
đau khổ hơn trong kiếp này nữa.
Vì vậy, buồn chán là một ác pháp tối độc hại, người tu theo đạo Phật
phải đề cao cảnh giác đừng để tâm buồn chán, vừa thấy tâm hơi buồn là
chúng ta đã hóa giải nó ngay liền.
Trên đường tu hành theo đạo Phật “chúng ta nên tu tập để nhàm chán đời
sống thế gian, chứ không nên buồn chán”, vì nhàm chán khác với buồn
chán, buồn chán là vì không thỏa mãn được lòng ham muốn, còn nhàm chán
có nghĩa là đã từng trải đời, thấy đời là một sự khổ đau chân thật không
có gì vui chỉ là một chuỗi dài thời gian toàn là sự vô thường và khổ
đau.
Cho nên, buồn chán là một ác pháp cần phải diệt, còn nhàm chán là một
diệu pháp giúp chúng ta thoát ra khỏi cuộc đời đầy sóng gió, ba đào.
Người tu hành theo Phật giáo mà để tâm buồn chán là người ngu si ôm ác
pháp trong tâm để rồi tự giết mình trong ác pháp, chết trong ác pháp ấy,
người như vậy không xứng đáng là đệ tử của Phật. Người đệ tử của Phật
lúc nào tâm cũng thanh thản, an lạc và vô sự. Tâm thanh thản, an lạc và
vô sự là hạnh phúc nhất trần gian.
SỐNG TẺ NHẠT, ĐƠN ĐIỆU, BUỒN CHÁN, LÃNG PHÍ THỜI GIAN
Hỏi: Kính thưa Thầy! Nhìn thấy cuộc sống của mọi người trong tu viện
sao tẻ nhạt, đơn điệu quá. Thầy chỉ nhận chúng về đây tu học chứ không
bắt chúng làm công quả nặng nhọc như những chùa khác. Chúng sống như thế
có buồn chán hay lãng phí thời gian không thưa Thầy?
Đáp: Khi đã trực tiếp về đây tu học theo giáo lý Nguyên Thủy của đức
Phật, thì con đã biết độc cư là bí quyết thành công của sự tu tập thiền
định. Vậy sao con hỏi câu này với ý nghĩa gì hỡi con? Ở đây tu viện
không có mời thỉnh một ai về đây sống độc cư để cho tâm hồn họ buồn
chán, tẻ nhạt, đơn điệu và lãng phí thời gian, chẳng có ích lợi gì cho
bản thân, cho đời, cho đạo. Mà chính mọi người về đây đều phải tự
nguyện, tự giác chấp nhận nếp sống tẻ nhạt, đơn điệu này. Đó là nếp sống
của tu viện như vậy, nếu ai không bằng lòng, không chấp nhận nếp sống
này thì chắc chắn sẽ không tu tập theo giáo pháp Nguyên Thủy được.
Sự tu tập này là đem lại lợi ích cho bản thân người tu, chứ không phải
làm lợi ích cho người khác, nếu ai thấy nếp sống này không lợi ích, tẻ
nhạt, đơn điệu, buồn chán, lãng phí thời gian thì không nên đi con đường
này. Phải không con?
Con có biết không? Vì có sống tẻ nhạt, đơn điệu mới nhận ra từng tâm
niệm làm khổ mình, làm khổ người và làm khổ cả hai. Đó là phương pháp
chứng đạt đạo đức chân lý của đạo Phật. Vì thế, tu viện chấp nhận một
nếp sống tẻ nhạt, đơn điệu, li dục, li ác pháp không giống như nếp sống
ồn ào chạy theo dục và ác pháp như ngoài đời.
Nếu không chấp nhận sống tẻ nhạt, đơn điệu thì nên sống như người ngoài
đời. Có ai bắt buộc ai phải sống nhàm chán, tẻ nhạt, đơn điệu lãng phí
thời gian chôn vùi một đời người trong đau khổ đâu?
Như con đã biết: đời phải sống đúng đời, đạo phải sống đúng đạo; đạo đời
không thể lẫn lộn; đạo đời lẫn lộn không phải đạo. Có phải vậy không
con?
Ở trong đạo tập họp nói chuyện là phá hạnh độc cư, là phi đạo, phi đời.
Đời chẳng giống đời, đạo chẳng giống đạo. Ngày xưa, đức Phật gọi những
người hay tập họp nói chuyện là ngoại đạo.
Tại sao con lại có tâm niệm cho rằng: sống hạnh độc cư của những bậc
vượt thoát trần lao là đơn điệu, tẻ nhạt, buồn chán, lãng phí thời gian?
Nếu con đem đời sống thất tình lục dục của con người bình thường mà lồng
ghép trong hạnh độc cư của những bậc thoát dòng tục lụy thì làm sao con
chẳng cảm thấy tẻ nhạt, đơn điệu, buồn chán, lãng phí thời gian. Phải
không con?
Thầy nghĩ rằng với kiến thức của con hiện có, chưa phải thiếu sáng suốt
như vậy mà con hỏi những câu hỏi này quả là trí tuệ con đang bị đám mây
mù che khuất. Bởi vì con đã từng đọc sách của Thầy thì lý đâu con như
người chưa từng đọc, như người chưa hiểu gì cả. Tâm con đang bị điên đảo
tưởng, điên đảo tâm, điên đảo tình cảm. Phải không con?
Vì lợi ích Thầy không bắt buộc mọi người về đây tu tập làm công quả nặng
nhọc như các chùa khác, chỉ muốn cho họ đừng phí thời giờ tu tập, nên
ghép họ vào nếp sống độc cư, nhưng họ tu tập không đúng cách, còn thừa
thời giờ nhiều nên sinh ra buồn chán, đi tập họp nhau nói chuyện, phá
hạnh độc cư, như vậy họ rất lãng phí thời gian và rất tội nghiệp. Bỏ đời
vào chùa tu tập xả tâm, thế mà lại phá hạnh độc cư. Phá hạnh độc cư có
lợi ích gì. Đời chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo như trên đã nói. Tiếc
thay! Uổng thay! Phí cả một đời người.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét