Mơ xa, chán gần
Tâm
trí bao giờ cũng ao ước xa cách, chẳng bao giờ mong ước gần gũi cả. Cái
gần gũi đem lại cho bạn chán chường, bạn phát ngán với nó; cái xa cách
cho bạn mơ ước, hi vọng, khả năng để hài lòng. Cho nên tâm trí bao giờ
cũng nghĩ đến xa cách. Vợ của một ai đó khác bao giờ cũng hấp dẫn, đẹp
đẽ; nhà của ai đó khác bao giờ cũng ám ảnh bạn; xe ô tô của ai đó khác
làm bạn mê mẩn. Điều đó bao giờ cũng là xa cách. Bạn mù với cái gần gũi.
Tâm trí không thể thấy được cái ở rất gần. Nó chỉ có thể thấy được cái ở
rất xa.
Thế
những cái xa nhất, cái xa xôi nhất thì sao? Cái đối lập là xa cách
nhất. Bạn yêu một người - bây giờ thì ghét là hiện tượng xa cách nhất;
bạn ăn quá nhiều - bây giờ nhịn ăn là hiện tượng xa cách nhất; bạn độc
thân - bây giờ dục là hiện tượng xa cách nhất; bạn đang là vua - bây giờ
việc là sư là xa cách nhất.
Cái
xa cách nhất chính là điều mơ mộng nhất. Nó hấp dẫn, nó ám ảnh, nó cứ
vẫy gọi, mời mọc bạn, và thế rồi khi bạn đã đạt tới cực kia, chỗ mà từ
đó bạn đã đi, lần nữa lại trở thành đẹp. Li dị vợ bạn, và sau vài năm,
vợ bạn lại trở nên đẹp.
Điều
đó đã liên tục trong nhiều kiếp sống rồi, và đây là cách thức bạn đã
lừa dối chính mình - bởi vì bạn không hiểu được cơ chế này. Một lần nữa
xa cách lại trở nên vẫy gọi, một lần nữa bạn lại bắt đầu du hành. Khoảnh
khắc bạn đạt được mục tiêu của mình, cái bạn đã quen thuộc với nó rồi
thì bây giờ lại là xa cách, bây giờ lại có hấp dẫn, bây giờ lại trở
thành ngôi sao, cái gì đó đáng giá.
Một phi công đã bay qua California
cùng với với một người bạn. Anh ta bảo với người bạn, “Nhìn xuống cái
hồ đẹp kia kìa. Tớ đã được sinh ra gần đó, đấy là làng của tớ.”
Anh
ta chỉ vào một cái làng nhỏ bé nằm cheo leo trên những mỏm đồi cạnh cái
hồ, và anh ta nói, “Tớ đã được sinh ra ở đấy. Khi tớ còn là một đứa trẻ
tớ vẫn quen ngồi ở gần cái hồ này và câu cá; câu cá là sở thích của tớ.
Nhưng vào lúc đó, khi tớ còn
là đứa trẻ câu cá ở gần hồ, máy bay bao giờ cũng bay qua trên trời, bay
qua trên đầu, và tớ cứ mơ ước có ngày tớ trở thành phi công, tớ sẽ lái
máy bay. Đấy là mơ ước duy nhất của tớ. Bây giờ nó đã được hoàn thành
rồi, và khổ làm sao! Bây giờ tớ cứ liên tục nhìn xuống cái hồ và nghĩ về
lúc tớ về hưu, và lại đi câu cá lần nữa. Cái hồ ấy mới đẹp làm sao...”
Đây
là cách thức mọi việc xảy ra. Đây là cách thức mọi việc đang xảy ra cho
bạn. Trong tuổi thơ, bạn khao khát lớn lên thật nhanh bởi vì người lớn
mạnh mẽ hơn. Đứa trẻ khao khát lớn lên ngay lập tức. Người già khôn
ngoan, còn đứa trẻ lại cảm thấy rằng bất kì cái gì nó làm cũng đều sai
cả. Và rồi hỏi ông già xem -
ông ấy bao giờ cũng nghĩ rằng khi tuổi niên thiếu mất đi rồi, mọi thứ
cũng mất theo; thiên đường có đó trong thời niên thiếu. Và tất cả mọi
người già đều chết đi trong việc nghĩ về thời niên thiếu, về sự hồn
nhiên, về cái đẹp, về vùng đất mơ.
Bất kì cái gì bạn
có cũng đều có vẻ vô dụng, bất kì cái gì bạn không có đều có vẻ có ích.
Nhớ lấy, điều này, nếu không thì định tâm không thể xảy ra được, bởi vì
định tâm có nghĩa là hiểu biết này về tâm trí, cách làm việc của tâm
trí, chính quá trình này của tâm trí.
Tâm
trí là biện chứng, nó làm cho bạn cứ chuyển động đi, chuyển động lại,
hướng sang phía đối lập. Và đây lại là quá trình vô tận: nó chẳng bao
giờ kết thúc chừng nào bạn còn chưa đột nhiên vứt bỏ nó, chừng nào bạn còn chưa đột nhiên trở nên nhận biết về trò chơi này, chừng nào bạn còn chưa đột nhiên trở nên nhận biết về cái mẹo mực này của tâm trí, và bạn dừng ngay giữa chừng
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét