Tự do
Phần
đông chúng ta thường bị ngoại cảnh chi phối, điều kiện hóa, vì những
học thuyết tôn giáo, tín ngưỡng, và bởi chính từ đáy lòng mình đòi hỏi
để tiến tới một cái gì, đạt được một điều gì, vì thế, rất khó cho chúng
ta có cách nào mới mẻ hơn để mà nghĩ về vấn đề này mà không dính đến
chuyện kỷ luật.
Trước nhất, chúng ta hãy nhìn cho rõ ràng những cái gì có liên quan đến
chuyện rèn luyện, kỷ luật. Kỷ luật tự bản thân, nó đã làm cho đầu óc hẹp
hòi đi, đã hạn chế tư tưởng, thúc ép sự suy nghĩ chạy theo lòng ham
muốn, vì bị ảnh hưởng và tất cả những thứ đại loại như vậy. Một cái đầu
óc đã bị điều kiện hóa, đã rập khuôn, dù có được cái gọi là lương tri,
cũng không thể có được tự do, và như thế, không thể hội nhập được với
thực tại.
Thượng đế, thực tại, hay tùy ý bạn muốn gọi là gì thì gọi, từ ngữ không
phải là chuyện quan trọng, chỉ có thể hiển lộ khi có tự do, và sẽ không
thể có tự do khi mà chúng ta còn bị cưỡng bách, dù là tích cực hay tiêu
cực, do sự sợ hãi. Không thể có tự do nếu bạn còn muốn đạt một mục tiêu
cho bạn và bạn tự cột mình vào cái mục tiêu đó. Bạn có thể đã thoát khỏi
quá khư, nhưng tương lai sẽ cột bạn lại, thế là hết tự do rồi.
Chỉ có trong tự do người ta mới có thể khám phá ra mọi thứ mới mẻ, từ ý
nghĩ, cảm giác, nhận thức. Bất cứ một loại gò bó nào đặt căn bản trên
nền tảng của cưỡng bách đều chối bỏ tự do, dù là chính trị hay tôn giáo,
khi mà đã bị gò ép, bị tuân theo một hành động có mục tiêu đặt ở đằng
trước, đó là trói buộc, đầu óc hết tự do. Khi đó, đời sống tinh thần sẽ
chỉ hoạt động trên con đường mòn như một cái máy hát mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Write nhận xét